Thế gian có một chân lý giống như nói nhảm: có chính là có, không cóchính là không có. Ở trong thế tục, tiêu chuẩn có hay không rất đơngiản: thấy được gì đó như núi chính là có, nghe được gì đó như âm thanhcũng là có, chạm vào có xúc cảm gì đó như lửa đồng dạng là có, nhưng nếu nhìn không tới nghe không được cũng rờ không đến, vậy tự nhiên chính là không có.
Có điều tiêu chuẩn này lại không thích hợp trong giớitu hành. Hơi thở, hay nói đúng hơn là nguyên khí, tràn ngập trong thiênđịa, thứ nguyên khí đi qua tuyết sơn khí hải nhẹ tấu mà dẫn phát niệmlực chấn động này, không cách nào được người bình thường cảm giác, bọnhọ nhìn không tới nghe không được cũng rờ không đến hơi thở thiên địalẫn niệm lực của người tu hành, nhưng đấy cũng không có nghĩa những thứđó không tồn tại.
Sơ cảnh còn gọi là Sơ thức (mới quen),chỉ ýniệm người tu hành từ tuyết sơn khí hải phóng ra ngoài, nhận ra sự tồntại của hơi thở thiên địa. Cảm tri, chỉ sau khi người tu hành quen dầnhơi thở thiên địa, có thể hài hòa ở chung, thậm chí tiến hành một íttrao đổi tiếp xúc về mặt cảm giác, hai cảnh giới ban đầu này được gọichung là Hư cảnh.
Một người bình thường không thuộc giới tu hành, có thể thông qua trình bày và phân tích bên trên làm ra bình luận đơngiản nhất: nếu mình có thể nhìn được nghe được hoặc giả chạm được hơithở thiên địa hay ý niệm, như vậy mình thật sự đã bước vào con đường tuhành.
Ninh Khuyết kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-da/2031216/quyen-1-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.