🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thấp thoáng dưới tường trúc thanh tĩnh u ám, trà nghệ sư trung niên đangngồi trên chiếc ghế điêu khắc bằng đá Côn Hồ, phía trước là bàn trà cũng khắc bằng cùng loại đá, trên bàn đặt khay trà làm bằng gỗ mun, trênkhay đặt ấm trà chén trà ôn nhuận thanh khiết, bên cạnh bàn là một chiếc lò than nhỏ một tay cầm, hơi nóng bốc lên nhàn nhạt từ miệng ấm đunnước còn chưa sôi trên lò.

Đêm hè nóng bức như thế, trà nghệ sư trung niên lại như cảm thụ khôngđến hơi nóng tỏa ra từ lò than nhỏ, trên người khoác kiện đơn bào, bìnhtĩnh giống như vị chủ nhân hiếu khách chờ người trở về từ trời tuyết đêm đông... Y chính là Nhan Túc Khanh.

Ninh Khuyết xác nhận rất rõ điểm ấy. Lòng cảnh giác sinh ra lúc bênngoài lâm hồ tiểu trúc, giờ khắc này rốt cục được chứng thật, bởi vì đối phương trước thời hạn nhận ra bản thân tiến đến, hơn nữa còn nhận ramục đích đến đây của mình.

Mắt nhìn cặn trà dưới chân tường trúc qua ánh sáng lờ mờ còn sót lại,sau khi trầm mặc một lát, hắn nhìn phía trà nghệ sư hỏi: "Vậy thì trựctiếp một ít... Ta muốn biết, vụ án phủ tướng quân Tuyên Uy bị tịch thu gia sản chém cả nhà, còn có vụ án sơn thôn Yên cảnh bị đồ sát, có phảicó quan hệ với ông hay không?"

Nhan Túc Khanh hơi nhíu mày, thật không ngờ thiếu niên tiến đến giếtmình tối nay, cư nhiên là vì hai chuyện nhiều năm trước này. Y vốn tưởng trên cái thế giới này sớm đã không ai còn nhớ rõ chuyện cũ năm ấy,thoáng trầm mặc xuống rồi mỉm cười nói: "Tự nhiên có liên quan với ta,bằng không ta vốn làm quan ở quân bộ, tiền đồ vô hạn, hiện tại sao cóthể biến thành một tên trà nghệ sư giữ nhà giữ cửa thay thương nhân bántrà?"

"Hẳn ta cũng không phải người đầu tiên ngươi tìm tới." Y nhìn NinhKhuyết hỏi: "Những người khác hiện tại sống thế nào? Đã nhiều năm khônggặp, không biết bọn họ giờ đang làm gì."

Ninh Khuyết trầm mặc quan sát động tĩnh bốn phía lâm hồ tiểu trúc, nhìn mảnh đất sang quý này, hồi đáp: "Bọn họ cũng không sống tốt cho lắm, ít nhất không tốt bằng ông, có thể ở một nơi tuyệt như vậy."

Nhan Túc Khanh cười ra tiếng, phe phẩy đầu cảm khái nói: "Biết vì saobọn họ lăn lộn không được, mà ta còn có thể tiêu diêu vậy không? Bởi vìcon người ta còn có chút tác dụng với đế quốc."

Quần áo trên người khoác qua loa, nước trên lò chậm chạp chưa sôi, chén trà trên tay không có trà, tất cả đều nói rõ vị trà nghệ sư này vừa mới tỉnh lại, hẳn là nhận thấy được Ninh Khuyết tới gần lâm hồ tiểu trúccho nên mới tỉnh, mà không phải dự tính được cục diện phục giết từtrước.

Chỉ là một tên trà nghệ sư nhìn qua gầy yếu vô lực, suốt ngày loay hoay với trà cụ nước suối, tại sao biết rõ có người đến giết mình, lại không hề kêu cứu hay bỏ chạy, mà chỉ bình tĩnh ngồi chờ trên ghế? Y dựa vàocái gì? Hơn nữa một tên trà nghệ sư có thể có lợi gì cho đế quốc? Mộttên trà nghệ sư như thế nào có thể thay trà thương giữ nhà hộ viện? Mộttên trà nghệ sư dựa vào đâu có thể có nhân sinh tốt hơn Trần Tử Hiền sau khi xuất ngũ?

Trong giây lát đó, Ninh Khuyết suy nghĩ qua rất nhiều khả năng, thậmchí là loại khả năng không có khả năng nhất nọ, mặt mày non nớt bênngoài khăn che mặt dần dần hiện ra biểu lộ ngưng trọng trước nay chưacó, nhìn đối phương hỏi: "Tại sao ông không trốn?"

"Tại sao phải trốn?"

Nhan Túc Khanh mỉm cười nhìn thiếu niên nói: "Nếu ta đã tỉnh, ngươi làm sao có thể giết chết ta?"

Nói xong câu đó, y nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, trong khay tràtrên bàn đá bỗng nhiều ra một thanh kiếm nhỏ tối mờ không cán.

Ninh Khuyết nhướng hẳn mày lên, thân thể trở nên có chút cứng ngắc,biết bản thân đã gặp phải cái loại khả năng không có khả năng nhất: cáitên trà nghệ sư gầy yếu vô lực này... cư nhiên là một người tu hành!

Giờ khắc này, hắn không khỏi nghĩ đến ông lão Lữ Thanh Thần ôn hoà đichung đường từng đã tiến hành qua một phen đối thoại, đoạn đối thoại vềviệc thành Trường An kiếm sư nhiều như chó, niệm sư chạy đầy đường kia.

Lúc ấy ông lão Lữ Thanh Thần cười nói loại luận điệu này tuyệt đối quámức khoa trương. Sau khi tiến vào thành Trường An, tuy Ninh Khuyết đãthấy qua người tu hành Nam môn Hạo Thiên đạo khai đàn thi pháp venđường, cũng từng theo Triều Tiểu Thụ tới Xuân Phong Đình chém giết người tu hành, nhưng hắn thật không nghĩ tới, một cái tên thoạt nhìn không có gì đặc biệt trong danh sách báo thù, cư nhiên lại là một cường giả.

Trong tình báo của Trác Nhĩ không nhắc tới, Tang Tang cũng không pháthiện ra, ai cũng không thể tưởng được, gã giám định sư văn thư quân bộnăm xưa, trà nghệ sư đương thời được trà thương cung cấp nuôi dưỡng, cưnhiên lại là một vị tu hành tinh thông ngự kiếm thuật!

Lông mi nhíu chặt của Ninh Khuyết chậm rãi giãn ra, hắn nhìn Nhan TúcKhanh ngồi trên ghế, nhìn tiểu kiếm không cán trước mặt trung niên nhângầy yếu kia, ôn hòa cười nói: "Nếu ông không trốn, ta đây trốn vậy."

Nói trốn liền trốn, giọng nói vừa rơi xuống, hắn không chút do dự xoayngười, giống như tuấn mã phi nước đại phóng ra ngoài lâm hồ tiểu trúc.

...

...

Nhan Túc Khanh đầy hứng thú nhìn bóng dáng thiếu niên sắp sửa biến mấtbên tường trúc, cười khẽ lắc đầu cảm khái nói: "Nếu tới giết một ngườitu hành, đến rồi chẳng lẽ còn có thể lui?"

Từng chữ ôn hòa lại ẩn chứa tự tin cùng sát ý mãnh liệt chậm rãi phátra từ môi của người trung niên gầy yếu, tay trái y đồng thời buông xuống chén trà lớn thô lậu, tay phải cuốn lên cổ tay áo trên cánh tay trái,hai ngón trỏ giữa tay trái hợp thành kiếm chỉ tà tà cách không điểm vềhướng bên ngoài lâm hồ tiểu trúc, động tác cực kỳ tùy ý tiêu sái.

Theo một chỉ tà tà kia, tiểu kiếm không cán mờ tối không ánh sáng trênkhay trà chợt phát ra tiếng vù vù trầm thấp, phảng phất bị trút vào năng lượng thần kỳ nào đó, mạnh mẽ bắn lên từ mặt bàn, sau đó hóa thành mộtvệt sáng mờ tối, xé mở màn đêm tối tăm nhất trước bình minh của lâm hồtiểu trúc, đâm thẳng ra ngoài sân.

Sau lưng Ninh Khuyết dường như bị một đám châm đâm đau đớn, thế nhưngmặt mày lộ ngoài khăn che mặt lại không tỏ ra chút kinh hoảng nào, chỉcó bình tĩnh và bình tĩnh, mắt thấy sắp đi ra ngoài mảnh sân trúc, lạithình lình bất ngờ giẫm mạnh chân trái lên mặt đất, thân thể cả ngườiliền lật dậy lên, ngay sau đó chân phải đạp nhanh như chớp lên thân trúc thô kềnh.

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!

Đế giày kiên cố cấp tốc giao thoa dẫm trên thân trúc, khiến cho khómtrúc lay động một trận, vô số lá trúc tuôn rơi giống như tên gãy, hắnđạp trúc nháy mắt lao tới đỉnh tường, hiểm hiểm né qua đạo kiếm quangđánh úp tới từ trong sân kia, sau đó đầu gối gập xuống rung lên, nươngchấn động của cây trúc cấp tốc phi ngược vào trong viện.

Một tia sáng loáng, thân thể giống mũi tên nhọn bay xẹt qua tường, phác đao sắc bén cư nhiên ra khỏi bao bố nơi tay, Ninh Khuyết thét lớn mộttiếng, eo phát lực, cổ tay cuốn, phác đao như gió tuyết đổ ập xuống Nhan Túc Khanh!

Kể từ khi biết được vị trà nghệ sư này là cường giả tu hành, hắn đãbiết tối nay tất nhiên sắp sửa lại gặp phải khảo nghiệm sinh tử đạikhủng bố, hắn cũng biết thực lực bản thân hiện tại không đủ đối khángmột gã tu hành cường giả, nhưng hắn vẫn như cũ không nghĩ sẽ lui, bởi vì hắn biết, đối mặt người tu hành, tránh lui đồng nghĩa với tử vong.

Trên đường núi Bắc Sơn, hắn từng xem qua đám thị vệ tinh nhuệ nhất ĐạiĐường làm thế nào dựa vào ý chí và kỷ luật thiết huyết chiến đấu cùngmột vị đại kiếm sư, bên ngoài Xuân Phong Đình, hắn xem qua Triều TiểuThụ làm thế nào dựa vào thực lực siêu tuyệt và lực khống chế cường hãncủa mình chém giết hai gã cường giả tu hành đến từ dị quốc, nhờ đó màhắn đã học được một ít kinh nghiệm, đó chính là đối mặt người tu hànhchỉ có thể tiến không thể lùi, kinh nghiệm này có lẽ sẽ giúp hắn tránhkhỏi tử vong đêm nay.

Cho nên ngay từ đầu hắn lui không phải để lui.

Mà là lấy lui làm tiến.

Tiến tới giết người.

...

...

Một tiếng thanh thúy vang lên!

Ninh Khuyết vặn người huy đao, bay người trở ra sau né qua kiếm quang u ám, thân thể rơi xuống từ giữa không trung.

Lần đầu giao phong, lưỡi đao xuất hiện một vết mẻ to bằng hạt gạo, lớpáo vải cũ nát nhiều ra một miệng rách rất nhỏ, nhưng mà mặt mày bênngoài khăn che mặt của hắn vẫn như cũ không sợ hãi, hai chân tựa như hai chiếc đinh gắt gao đóng trên mặt đất, hai tay nắm chặt cán dài phácđao, cúi đầu cảnh giác quan sát động tĩnh trong bóng tối.

Đột nhiên trường đao trên tay lật lên, bằng cái giá vai trái bị thương, tránh được đạo kiếm quang đánh úp từ màn đêm bên phải, đồng thời quachấn cảm rất nhỏ truyền đến trong tay, xác nhận lưỡi đao của mình ítnhất đã chạm qua phi kiếm.

Ninh Khuyết cúi đầu như trước, lẳng lặng nhìn chằm chằm Nhan Túc Khanhtrên ghế dựa cách đó không xa, lỗ tai tinh tế lắng nghe thanh âm vù vùthỉnh thoảng vang khẽ trong bóng đêm bốn phía nhà nhỏ bên hồ, muốn phánđoán ra phương vị thanh phi kiếm.

Hắn đạp lên phía trước một bước.

Một mảng lá trúc bay xuống bên ngoài sân bị lực lượng vô hình xé thành hai nửa.

Hai chân chùng xuống, hắn ngã nửa người ra sau, bóng kiếm u ám lướt sạt qua đầu vai.

Tay phải hắn vỗ mạnh lên mặt đất, eo lưng căng ra, nửa thân trên mộtlần nữa bật dậy, hai chân tựa như tia chớp lui gấp, bóng kiếm u ám xẹtmột tiếng chui vào phiến đá trước chân hắn, sau đó lại nhanh chóng bayvù ra, biến mất vô tung.

Vị trí hắn đứng lúc này, đã lui ba bước so với trước.

Trong ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn nhỏ trên bàn trà, Nhan Túc Khanh ung dung ngồi dựa ghế đá, như cười như không.

Hai người cách nhau bất quá mấy bước, nhưng chính khoảng đêm mấy bước này, lại khó có thể vượt qua như vậy.

Bởi vì không ai biết bóng kiếm u ám ẩn trong tối đang ở nơi nào.

...

...

Hai tay nắm chặt cán đao, hai chân ổn định dán lên mặt đá, không đạplên khe hở, không đạp lên chỗ nổi, cam đoan tùy thời có thể mượn toàn bộ lực lượng của đại địa, Ninh Khuyết tựa như pho tượng không hề nhúcnhích, nhìn chằm chằm trà nghệ sư trên ghế, ánh mắt không mang chút sợhãi, chỉ có bình tĩnh và chuyên chú.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn một mình đối chiến người tu hành, hắn biết bản thân không có cơ hội gì, hắn biết bản thân tối nay rất có khảnăng nghênh đón cái chết, cho nên hắn đương nhiên sợ hãi.

Nhưng trải qua nhiều lần sinh tử tra tấn, Ninh Khuyết hết sức rõ ràng,trong những thời điểm thế này, sợ hãi là thứ cảm xúc vô dụng nhất, chỉkhi nào biến khẩn trương sợ hãi thành hưng phấn, mới có thể đủ vượt quahai chữ sinh tử.

Phi kiếm vù vù đâm tới như tia chớp, hắn huy đao mà chém, cho dù chémhụt, cũng sẽ dựa vào bản năng được mài giũa từ những trận đánh trênchiến trường lẫn năng lực khống chế thân thể mạnh mẽ, tránh đi bộ vị yếu hại ngay thời khắc cuối cùng.

Leng keng leng keng! Kiếm như bay mũi kiếm như tuyết, thân thể hắn bịbóng kiếm đục ra vô số lỗ hổng chi chít, máu tươi thẩm thấu áo trongchảy ra áo ngoài cũ nát, bắt đầu đầm đìa bên ngoài thân thể, nhìn giốngnhư huyết nhân.

Nhưng hai tay Ninh Khuyết vẫn nắm chặt phác đao như trước, hai chânđóng đinh trên mặt đá, ánh mắt không chút biểu tình nhìn chằm chằm đốithủ, không có thất kinh, không có sợ hãi, thậm chí không có cả cảm xúccuồng nhiệt nên có lúc liều mạng.

"Quân nhân trở về từ biên ải?"

Nhan Túc Khanh dần dần thu liễm nụ cười, nhìn thiếu niên đẫm máu phíatrước không xa bình tĩnh nói: "Liên tục mười bốn kiếm cũng chưa thể trực tiếp đâm chết ngươi, chỉ lưu lại một ít miệng vết thương nhỏ, chỉ cóquân lính nơi biên ải mới có loại bản năng thân thể này. Nhưng ta phảinhắc nhở ngươi, cho dù miệng vết thương rất nhỏ, máu chảy rất chậm,nhưng chảy lâu cũng sẽ chết."

"Ta đương nhiên biết, cho nên ta sẽ tìm một cơ hội chém rớt đầu ông trước khi máu chảy cạn." Ninh Khuyết hồi đáp.

"Ngươi không có loại cơ hội này." Nhan Túc Khanh đồng tình nhìn Ninh Khuyết lắc lắc đầu.

Lúc này nước trên lò than rốt cục bắt đầu sôi trào, hơi nước nóng phun lên từ miệng ấm.

Trà Nghệ Sư dùng tay trái nhấc lên ấm nước, trút xuống chén trà thôlậu. Y nhìn lá trà không ngừng chìm nổi trong nước sôi, cúi đầu nói: "Ta sắp bắt đầu uống trà, không chơi với ngươi nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.