Lầu dưới nhà sách cũ người đến người đi, lầu trên yên tĩnh như thường.
Sách trên giá là trân tịch tu hành buộc chỉ cũ kỹ, trang sách là giấybạc tầm thường học sinh thư viện thường dùng, bút chương cùng nghiên mực yên tĩnh đặt trên thư án bên cửa sổ phía tây. Nữ giáo viên ngồi dướicửa sổ phía đông điềm tĩnh viết chữ trâm hoa, thiếu niên khoanh chânngồi trên sàn sầu mi khổ kiểm, ngẫu nhiên đứng dậy viết lên giấy vài câu sau đó nhét vào trong sách. Chờ đến đêm lại có một thiếu niên béo lặngyên đi tới, lấy ra lời nhắn rồi đến cửa sổ phía tây lần mò mấy dòng chữ, hoặc giả một thiên đại ngôn dào dạt trên giấy.
Những chữ viết hoặc xinh đẹp thanh lệ hoặc phóng đãng tung hoành khôngngừng vẽ loạn trên vài mảnh giấy, hai gã Ninh Khuyết và Trần Bì Bì không biết thân phận đối phương cứ thế dùng phương thức để lại lời nhắn không ngừng tiến hành trao đổi, mà khoảng thời gian cuối xuân đầu hạ này cũng lặng lẽ không một tiếng động hòa lẫn vào nét bút đường tranh câu giễutiếng cười của họ, bình dị mà tốt đẹp.
"Vô danh huynh, có biện pháp nào khiến kiếm ý trong sách mềm mại đi một chút không?"
"Ngu ngốc, nếu có thể mềm mại thì còn gì gọi kiếm ý? Với lại cái đề sốhọc mặt cỏ và trâu cái ngày hôm qua của ngươi... rất quái, cái gì gọilà xác xuất thống kê?"
"Ngu ngốc, không cần ngạc nhiên mấy thứ danh xưng khác lạ gì đó, vớilại thực không có phương pháp nào có thể thông khiếu sao? Ta vẫn khôngthể nào tin Hạo Thiên lão gia nỡ đối xử bất công với một thiên tài nhưta đến vậy."
"Có thì quả thật có, nhưng ngươi vẫn là không cần ôm hi vọng. Thiên tài và ngu ngốc chỉ cách một đường, phàm là người ôm loại hi vọng này, vôluận hắn có phải thiên tài hay không, cuối cùng đều sẽ biến thành đángthương ngu ngốc. Mặt khác ta vẫn muốn nhắc lại một lần, cái đề số họccủa ngươi hôm trước thật sự có chút quái, không có chất phác mỹ cảm."
"Ta nghe nói đám người Ma tông đi theo con đường bất đồng, không phảicầu hô ứng cùng hơi thở thiên địa, mà ý đồ nhét hơi thở thiên địa vàotrong cơ thể, nếu cơ thể không có khiếu dùng loại phương pháp này, cóthể bước vào đạo tu hành hay không? Mặt khác phía dưới là đề số học thứba ta ra cho ngươi, kính nghiêm cẩn giải, không cần lúc nào cũng tìm tađòi đáp án."
"Cái đề này chẳng qua là trình độ vỡ lòng, ngươi có phải đang vũ nhụcta không đấy? Về chuyện Ma tông, ta phải cảnh cáo ngươi, trong thư việncòn đỡ, chứ nếu ở ngoài ngươi nhất thiết không được nêu lên hai chữ này, bằng không ngươi sẽ bị đám cường giả thiên hạ chính đạo đuổi giết tớisố, mặt khác ta phải cười tủm tỉm nói cho ngươi, mặc dù là pháp môn tuhành nạp thiên địa nhập cơ thể của Ma tông cũng cần thông chư khiếu, như thế mới có thể quán thông hơi thở thiên địa vào cơ thể."
"Đây thật sự là chuyện khiến người cảm thấy tiếc nuối, ta vốn tưởng có thể có chút đường khác có thể đi."
"Có thể nghĩ ra cách dùng Vĩnh tự bát pháp giải tự, ngươi coi như làbước ra một con đường nghiêng, ta còn thật lo lắng ngươi sẽ sốt ruộtchạy đi tu ma, cho nên ngươi không nên cảm thấy tiếc nuối, mà hẳn nêncảm thấy may mắn, bằng không nếu ngươi đọa nhập ma đạo, có lẽ ngày sauta có khả năng không thể không rút kiếm chém ngươi thành ba mảnh."
"Ngươi nói có đạo lý, ta cảm giác rất thất vọng."
"Nói chúng ta đây coi như là bạn thư từ đi? Vì sao cho tới giờ ngươicũng không hỏi ta là ai? Chẳng lẽ tiểu tử ngươi không có lấy một điểm tò mò? Chẳng lẽ ngươi không thấy có thể quen biết bản thiên tài chính làmột hồi đại cơ duyên?"
"Từ trước đến nay ta ít khi tò mò chuyện người khác, mặt khác ngươi cũng không hỏi ta là ai."
"Được rồi, ngươi là ai? Đến từ nơi nào? Thư viện lớp mấy? Trong nhà có tỷ muội xinh đẹp gì không?"
"Ta gọi Ninh Khuyết, đến từ Vị Thành, thư viện lớp Bính, trong nhà chỉcó một tiểu thị nữ mặt đen... Ngươi là ai? Đến từ nơi nào? Trong nhàngươi hẳn là đã có hãn thê mãnh thiếp, cho nên ngươi mới oán hận nữ nhân đến vậy?"
"Ta gọi Trần Bì Bì, đến từ Tây Lăng, sau đó, không có."
"Nghe nói năm năm trước có thí sinh Tây Lăng đầu bảng sáu khoa nứctiếng, giáo viên toàn thư viện đều chạy đến vây xem, bởi vì đó là thànhtích tốt nhất trong vòng trăm năm qua của thư viên, chẳng lẽ ngươi chính là người kia?"
"Đúng là bản thiên tài, ngươi hiện tại đã sinh ra loại tình cảm tự nhiên kính sợ sùng bái ta hay chưa?"
"Ta thi được ba khoa đầu bảng, hai khoa bét bảng, một khoa bị đánh rớt, nghe nói cũng là thành tích độc nhất vô nhị thư viện trăm năm qua, mộtkhi đã vậy, dựa vào cái gì ta phải kính sợ sùng bái ngươi?"
"... Ba khoa đầu bảng, có thể thi ra hai khoa bét bảng, một khoa bịđánh rớt, thật đúng tiêu chuẩn cực kỳ sính mãnh khó gặp, xem như ngươilợi hại, ta tạm thời thừa nhận ngươi có tư cách đối thoại ngang hàng với ta."
"Ngươi là dân Tây Lăng, còn chạy tới Đại Đường đọc sách làm gì?"
"Ta xuất thân một đại gia tộc ở Tây Lăng, gia nghiệp của gia tộc lớnđến mức ngươi không cách nào tưởng tượng. Ngươi có biết, loại thiên tàigiống ta đây, khẳng định sinh ra liền nhất định kế thừa gia sản, nhưngvấn đề ở chỗ, ta còn có vị huynh trưởng đồng dạng siêu cấp thiên tài,chỉ kém ta một chút xíu, càng mấu chốt là, từ lúc ta còn rất nhỏ, vịhuynh trưởng này đã đối xử với ta vô cùng tốt, chiếu cố ta thương tiếcta nơi nơi, không hề có chút câu oán giận quyết định cho ta kế thừa giasản của trưởng bối trong tộc. Ta căn bản không muốn kế thừa phần gianghiệp này, ta cảm thấy huynh trưởng mới là nhân tuyển tốt nhất, nhưngtrưởng bối trong tộc căn bản không cho phép ta cự tuyệt, thời gian tangây ngốc ở Tây Lăng càng lâu, huynh trưởng đối xử với ta càng tốt, talại càng cảm thấy khó chịu, cho nên năm ta lên mười đã vụng trộm chuồnmất."
"Mười tuổi liền bỏ nhà đi bụi, chẳng lẽ trưởng bối trong nhà ngươi không đi khắp nơi tìm ngươi?"
"Sao có thể không tìm, nếu bọn họ tìm không được, vậy nhất định có thểđoán ra ta trốn trong đây. Còn ngươi thì sao? Lý do gì khiến ngươi muốnvào thư viện, lý do gì khiến ngươi vài ngày trước lại liều mạng đếnthế?"
"Vào thư viện đương nhiên là muốn làm quan viên đế quốc, càng đươngnhiên muốn tu hành, về phần lý do gì liều mạng như vậy, là vì ta có rấtnhiều chuyện phải làm, hiện tại không liều mạng, về sau nói không chừngsẽ mất mạng."
"Chuyện gì phiền toái thế?"
"Chính là chuyện xưa không thể nói cho ngươi biết."
Trên tờ giấy thư trao đổi cũ nát bên cửa sổ phía tây, từ ban đầu hỏinhau số học tu hành, dần dần tiến triển đến tò mò cuộc sống của nhau,mặc cho thời gian nhẹ nhàng trôi qua, thân thể Ninh Khuyết dùng xongphương thuốc kia cấp tốc khỏe trở lại, không còn ho khan nữa, còn quanhệ giữa hai người trẻ tuổi chưa từng gặp mặt nhau kia cũng trở nên ngàycàng quen thuộc không cố kỵ.
Thời gian sang hè, nhiệt độ không khí trở nên càng ngày càng cao, cửasổ phía tây không biết khi nào đã đóng cửa, một mảnh u ám bao phủ trongphòng, Ninh Khuyết đang đọc lời nhắn lại trên giấy của gã kia, tươi cười trên mặt dần dần thu liễm, phát hiện một chi tiết khiến người rungđộng: cái gã tự xưng Trần Bì Bì kia nói gia tộc không tìm được hắn, nhất định có thể đoán được hắn trốn trong thư viện, những lời này gián tiếpcho thấy, trên đời này không có nơi nào gia tộc của hắn không tìm đếnđược, chỉ có những chỗ cao xa thần thánh như thư viện đây, mới có thểkhiến gia tộc kia có điều kiêng kị.
"Tây Lăng Thần Quốc... đào đâu ra gia tộc cường đại như vậy?"
Hắn hơi hơi nhíu mày suy nghĩ một lát, cũng không giải được khúc mắc,sau đó tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Chiều ngày hôm qua hắn lần đầutiên viết trong thư, hỏi có thể gặp mặt hay không, hiện thời đã xác định đối phương ở thư viện tầng hai, tự nhiên có chút tò mò.
Trên giấy lưu giữ bút tích người nào đó đêm qua: "Đợi chừng nào ngươicó thể đi vào thư viện tầng hai, tự nhiên có thể nhìn thấy ta."
Ninh Khuyết lắc lắc đầu, nâng bút hỏi lại: "Vấn đề ở chỗ... ta làm thế nào mới có thể vào thư viện tầng hai?"
Hạo Thiên bất công, với một kẻ thiếu niên chư khiếu không thông nhưhắn, vô luận hắn có nghĩ ra bao nhiêu phương thức xem sách đọc hiểu, lấy tinh thần điếc không sợ súng dời núi khoét động, rốt cuộc vẫn không thể chân chính tiến một bước về phía trước trên con đường tu hành, lúc nàynhìn mấy chữ thư viện tầng hai, tâm tình hắn không khỏi có chút ảm đạm.
Để bút xuống đứng dậy nhìn giá sách yên tĩnh bốn phía, hắn cười tựgiễu, than khẽ, thầm nghĩ bản thân đứng ở tầng hai thư viện lại đi nghĩthư viện tầng hai ở nơi nào, đây thật sự là một chuyện thú vị mà rấtkhông thú vị a.
Bỗng nhiên hắn hơi hơi nhíu mày, chú ý tới vết ngấn bạc nhợt nhạt dướiđất bên cạnh giá sách cách đó không xa, vết ngấn trên sàn gỗ sẫm màu này cực nông cực nhạt, nếu không nhìn trực diện thì đúng là rất khó pháthiện.
Ninh Khuyết trầm mặc một lát rồi đi qua, ngồi xổm xuống dùng ngón taysờ nhẹ, xác nhận hẳn là kết quả của việc ma sát quanh năm suốt tháng,ngẩng đầu nhìn lên giá sách trầm trọng, ngón tay sờ vết ngấn bắt đầu cóchút run rẩy.
Hai bên hông giá sách có khắc một ít hoa văn hình thức rối ren hàm ýkhó hiểu, trong kẽ hoa văn tích đầy bụi bặm năm tháng, chợt vuông chợttròn không có hình dạng gì cụ thể, có vẻ cực kỳ vụng về ngốc nghếch khócoi. Mỗi một chi tiết điêu khắc trên mái cong nhà sách cũ đều cực kỳtinh mĩ, trong khi hoa văn trên bức tường bên hông giá sách lại cứ thôbỉ như vậy, hắn càng cảm thấy cổ quái, ngón tay chậm rãi sờ lên, sau đónhắm hai mắt lại, cảm thụ mỗi một loại xúc giác được ngón tay truyềnđến.
Chẳng lẽ phía sau giá sách chính là thư viện tầng hai trong truyền thuyết? Chẳng lẽ sau tường mới chân chính là thư viện?
"Ngươi có thể thử nạy ra giá sách này, nhìn một cái xem mặt sau là gì."
Ninh Khuyết bỗng nhiên mở hai mắt xoay người nhìn lại, phát hiện vị nữgiáo viên dịu dàng tinh xảo kia không biết tự bao giờ đã lặng yên khôngtiếng động đứng sau lưng mình, dùng ánh mắt ôn hòa, thậm chí mang theovài phần cổ vũ nhìn bản thân.
Hắn không biết ý tứ chân thật phía sau ánh mắt dịu dàng và yên tĩnh của nữ giáo viên, cười khổ nhìn thoáng qua hoa văn trên giá sách, trong đầu ngẫu nhiên có ánh sáng hiện lên, nhớ tới cảm thụ của mình lúc nhìn thấy bức tranh Chu Tước trên đường cái Chu Tước, nhìn thấy mấy tượng điêukhắc mái trong hoàng cung, mơ hồ đoán ra chút việc, ở đâu còn dám làm ra hành động gì bất kính.
...
...
Thời gian lại chạy tới giữa hè năm Thiên Khải mười ba, Ninh Khuyết vàTang Tang đi đến tòa thành Trường An hùng vĩ này đã mấy tháng, mở mộttiệm Lão Bút Trai, thuận lợi tiến vào thư viện học tập, mỗi ngày ăn chút cơm thừa canh cặn, tựa hồ cuộc sống căn bản không có biến hóa gì phátsinh, nhưng thực tế không phải vậy.
Thiếu niên quân tốt đến từ biên thành mạo hiểm đi theo người nào đógiết một đêm mưa xuân, vào hoàng cung một lần, khổ chiến nhiều ngày đêmtrên tầng hai nhà sách cũ với mớ điển tịch tu hành này nọ, hắn đã thấyđược một thế giới càng lớn càng bao la hùng vĩ, kết bạn với một ít nhânvật thú vị, vô luận tầm mắt hay tinh thần đều khác trước rất xa.
Trọng yếu nhất là, trong mấy tháng qua, hắn đã tiễn chân vị bằng hữuthứ nhất trong đời mình, giết chết ngự sử Trương Di Kỳ và Trần Tử Hiền,bước ra bước đầu tiên trên con đường báo thù, hết sức may mắn là, cáichết của hai người này tựa hồ vẫn chưa kinh động quan phủ Đại Đường đếquốc lẫn vị Hạ Hầu tướng quân cường đại ấy.
"Trời quá nóng, thành Trường An mỗi điểm này không tốt."
Nằm trên ghế trúc nhìn ánh sao đầy khắp đỉnh đầu, Ninh Khuyết lau mồhôi trên mặt, lắc đầu nói: "Mỗi khi sáng sớm thời tiết đều sẽ lạnh chút, ngươi nói bên cạnh ngôi nhà của vị trà nghệ sư kia có cái hồ nhỏ, phảichăng thoải mái hơn chỗ chúng ta một chút?"
Tang Tang tiếp nhận khăn mặt nhúng nhúng trong thùng nước lạnh, thấpgiọng nói: "Thiếu gia, chẳng lẽ ngươi đi giết hắn chỉ vì nhà hắn mát mẻhơn chút? Loại chuyện báo thù này... thực có ý tứ như vậy sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]