Ninh Khuyết cũng không biết bản thân lại một lần nữa bỏ lỡ sát bên một cáicơ duyên thật lớn nào đó, tự nhiên cũng không biết tờ giấy sổ sách ráchnát kiểu chữ thảo của mình ở thanh lâu đã bị một vị thần phù sư nào đótrông thấy, liền tạo nên hai đại danh thiếp lừng lẫy sau này, một cái là thiếp canh gà của Ninh khuyết, cái còn lại là bản dập khắc gỗ của NhanSắt đại sư. Hiện thời hắn vẫn như cũ là ông chủ nhỏ bừa bãi vô danhtrong căn tiệm số 47 ngõ Lâm, gã học sinh khắc khổ chăm học trong thưviện.
Sáng sớm hôm sau tỉnh rượu, hắn cau mày cực kỳ gian nan uống hết bátcanh gà không biết nóng bao nhiêu độ kia, sau đó kêu Tang Tang chuẩn bịthu thập nồi bếp, nhìn hai má đen đen của tiểu thị nữ, cực kỳ nghiêm cẩn nói: "Đêm qua uống nhiều là do quá mức cao hứng, chỉ là lúc trở về sayquá nên chưa kịp nói ngươi."
Tang Tang ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhướng mày hẹp, mở to cặp mắt sáng ngời, tò mò nhìn hắn hỏi: "Thiếu gia, sự tình gì khiến ngươi vui vẻ đến mức ấy a? Ta thật sự hiếm khi nào thấy ngươi uống nhiều rượu như vậy."
"Hôm qua đọc sách trong thư viện, ta hình như đã phát hiện ra phương pháp đọc nhớ được từ."
Ninh Khuyết cười vươn một ngón tay, không ngừng lắc lắc trước chóp mũinhỏ của nàng, nói: "Tuy rằng khả năng chỉ là một tia hi vọng mong manh,nhưng dù sao vẫn là hi vọng, ta nghĩ nếu quả thật có thể, bản thân nhấtđịnh phải bắt lấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-da/2031196/quyen-1-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.