Ninh Khuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói thờ ơ: "Có điều mệt kiểu đó dùsao cũng còn có chút lợi ích, kẻ nào học số học đến thư viện thi sốkhoa, xem đề thi khó giải sẽ không cảm thấy khó, chỉ cảm thấy, con bànó, rất vớ vẩn, còn hơn kiểu mệt như ta đời này rất nhiều".
"Tự nhiên đến một nơi quỷ quái như vậy mà không biết vì sao, sống đượcmấy năm tốt lành ở phủ tướng quân, cuối cùng chính vì đám người cácngươi mà ngày tốt lành không còn, tất cả mọi người mình biết đều chết,cha cũng chết, mẹ cũng chết, năm ấy ta mới bốn tuổi. Sau đó ta đã phảisuy nghĩ một vấn đề cứt chó là sống hay không sống, ngươi nói ta có mệtkhông?"
Năm bốn tuổi ấy hắn lần đầu tiên cầm dao chẻ củi, lần đầu tiên giếtngười, sau đó nhìn máu loãng chảy theo lưỡi dao đến kẽ ngón tay biếnthành máu đặc dính nhớp. Khi đó hắn mới biết thì ra lẩu sô cô la là mộtthứ rất buồn nôn. Sau đó hắn rửa tay vô số lần, lại luôn cảm thấy rửathế nào cũng không rửa sạch được mùi máu tanh và mùi rỉ sắt nhàn nhạtđó. Mùi này vẫn theo sát hắn trọn mười hai năm trời.
Hắn đưa tay phải ra ngoài mưa, để mặc cho nước mưa không ngừng dội rửa,lại vẫn cảm thấy không thể rửa sạch được vết máu đặc dính giữa nhữngngón tay, sắc mặt tái xanh, hắn nói thất vọng: "Trước đó ta chưa hề giết người, vậy mà bây giờ ta giết người còn dễ hơn ngày xưa làm bài tập. Ta chưa kết hôn, lại phải mang một đứa bé con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-da/2031184/quyen-1-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.