Thằng nhóc kháu khỉnh thò đầu ra từ sau nách công chúa hiếu kì nhìn ngó xung quanh, nó hít hít nước mũi đang thòng lòng tận miệng rồi học theo Tang Tang vùi đầu vào lòng Lý Ngư, khuôn mặt nhỏ nhắn liên tục ngoe ngoẩy cọ cọ làm váy áo nàng chỉ chốc lát đã thấm đẫm toàn nước mũi nước dãi trẻ con.
Lý Ngư rút khăn tay ra vụng về lau cho thằng bé, nét mặt nàng chỉ có sự dịu dàng vô hạn, lau xong nàng quay đầu lạnh nhạt nói với Ninh Khuyết:
- Sau khi tới Trường An hãy đi theo ta, ta có thể cho ngươi một tương lai tươi sáng.
Ninh Khuyết vốn đoán được thân phận của thằng bé người man này từ lâu nhưng hắn chưa từng nghĩ Lý Ngư lại có thể yêu thương đứa con chồng đến vậy, nhất là hành động dùng tay lau nước mũi vừa nãy tuy nhỏ nhặt nhưng thật khó tưởng tượng, khiến hắn phải thay đổi một số cách đánh giá về nàng. Đang lơ đãng nghĩ ngợi, nghe hỏi hắn giật mình trả lời:
- Thưa công chúa điện hạ đáng kính, sau khi tới Trường An thần sẽ tham gia kì thi vào thư viện.
Con người có những cách hiểu hết sức khác nhau với cùng một câu nói trong những ngữ cảnh khác nhau. Có thể hiểu lời nói của Ninh Khuyết theo nghĩa đại khái hắn muốn lắm nhưng tiếc rằng không có đủ thời gian để cống hiến cho nàng, lại có thể hiểu rằng hắn đang từ chối khéo, ý tứ rõ ràng chứa đựng sự kiêu ngạo: vào thư viện học tự nhiên sẽ có tương lai, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-da/2031047/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.