Gã “Nhị gia” đưa người áo đen vào một gian phòng khá rộng.
Nói gian phòng thì quá rộng, nhưng nếu nói gian nhà thì lại hơi hẹp, vì gian phòng này cách biệt hẳn với dãy nhà phía trước, chung quanh có hoa có kiểng, có những táng cây che bớt ánh trăng, khiến cho khung cảnh khá là thơ mộng.
Có lẽ chỗ này dành tiếp người khách sang.
Gã “Nhị gia” đưa mắt khắp gian phòng và nở nụ cười... tấn công.
Người áo đen nhìn theo tia mắt dẫn dắt của gã và gật gù :
- Khá lắm, ở đây mà được một chỗ như thế này thì thật là quí hóa vô cùng.
Gã “Nhị gia” khiêm tốn :
- Không dám, Đại gia quá khen, được Đại gia không chê cho là đã quí quá rồi. Xin Đại gia hãy ngồi, tiểu nhân cố hết sức tuyển chọn để khỏi phụ lòng rộng rải của Đại gia.
Câu nói thật... chuyên môn.
Vừa tạ ơn vừa nhắc nhở, “đã có lòng rộng rãi thì nhứt định sẽ rộng rãi... dài dài”.
Đưa tay bưng chén trà hương thơm ngun ngút, người áo đen nhìn quanh và lại gật gù...
Gã “Nhị gia” lại khúm núm :
- Dạ, dám thưa, chẳng hay Đại gia thích loại nào? Ôm ốm, vừa vừa, hay là... có da có thịt...
Hắn kéo dài những tiếng sau cùng như để che bớt sự sống sượng đối với một vị khách sang, đồng thời cũng chờ vị “Đại gia” chận đáp.
Người áo đen mỉm cười :
- Nhị gia, tôi là kẻ vì nghe danh nên mới đến...
Gã “Nhị gia”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cuop-lieu-dong/2182240/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.