Năm đó Giang thị gả vào Hồng gia, sau khi sinh liền ba nữ nhi, Hồng Thuyên luôn nóng lòng cầu con trai hoàn toàn thất vọng, sau đó nạp từng người từng người tiểu thiếp. Giang thị thấy nữ nhân hậu viện ngày càng nhiều, mà Hồng Thuyên lại càng ngày càng lạnh nhạt đối với mình, rốt cuộc vào lúc sinh hạ nữ nhi thứ tư đành nói dối thành mình sinh được con trai, phí hết tâm tư giấu mười sáu năm, quả nhiên được Hồng Thuyên đối xử tử tế, hậu viện cũng không có thêm nữ nhân mới nào nữa.
Trong lòng Giang thị biết mình bạc đãi ấu nữ, nhưng vì địa vị mấy nữ nhi dưới gối mình ở Hồng Gia, nàng chỉ có thể cắn răng tiếp tục lừa gạt, thậm chí tùy tiện để Hồng Thuyên sắp xếp cho Hồng Bảo cưới tân nương là quận chúa về.
“Là nương có lỗi với con, Bảo Nhi, chỉ là nương không còn đường lui nữa, nếu không như vậy trong nhà này có nơi nào cho chúng ta dung thân?”
Mặt Giang thị đầy áy náy, Hồng Bảo dời mắt, lấy mũi chân vẽ vòng tròn trên đất, bĩu môi khẽ đáp: “Con cũng đâu có ý trách cứ nương đâu.” Lão gia tử bây giờ yêu thương nàng bao nhiêu thì trọng nam khinh nữ bấy nhiêu, đây là chuyện Hồng Bảo biết rõ trong lòng. “Nhưng nương à, quận chúa nàng là vô tội.”
Nàng không ngại tiếp tục nữ giả nam trang, ngược lại còn rất thích cuộc sống buông thả làm nam nhi mười mấy năm nay, mà nay dính dáng đến hạnh phúc cả đời của cô nương nhà người ta, Hồng Bảo cảm thấy mình mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-von-la-nu-hong-trang/50385/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.