Khi Hàn Anh tới phủ tướng quân, hắn ta vẫn hơi mơ hồ, có điều, nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, hắn ta vẫn cảm thấy như đã từng quen biết. Vì vậy, hắn ta nghĩ, có thể hắn ta thực sự là “Hàn Anh” mà bọn họ nói. 
Hắn ta mất ký ức đã lâu lắm rồi, không nhớ rõ gì cả, được một thợ săn ở chân núi Phượng Hoàng cứu rồi luôn ở lại đó. Hắn ta cứ nghĩ thời gian trôi qua, trí nhớ của hắn ta có thể từ từ khôi phục, nhưng chờ đến khi thân thể hắn ta khôi phục hoàn toàn, trí nhớ của hắn ta vẫn chỉ là một khối mơ hồ như cũ. 
Lúc này, có vài người bước từ trong nhà chính ra, đi đầu là một người phụ nữ dáng vẻ khoan thai đoan trang, trên tay nàng là một bé trai rất xinh xắn. 
Bé trai khoảng bốn năm tuổi, mặc áo bào màu xanh nhạt, mặt trắng nõn, mắt trong veo, miệng nhỏ xinh hơi mím lại, nhìn có vẻ căng thẳng và mừng rỡ. 
Hàn Anh nhìn cậu bé chằm chằm, không biết vì sao, trong lòng hắn ta bỗng xuất hiện cảm xúc rất dịu dàng, hắn ta muốn xoa xoa đầu cậu bé, muốn xoa xoa mặt cậu bé, rồi muốn ôm cậu bé vào lòng, kiệu cậu bé lên vai. 
Nhìn người đàn ông ăn mặc đơn giản cũng không giấu được vẻ nho nhã, nét mặt lại lộ ra tình cảm dịu dàng, Tô Đường khẽ nhéo tay Tuyên Tử một cái. 
Tuyên Tử ngẩng đầu nhìn Tô Đường, thấy ánh mắt ra hiệu của nàng, cậu nhóc mím môi, sau đó chậm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/1945280/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.