Ngày cuối cùng trước khi qua biên ải, vẫn không thấy Tống Thế An tới. 
Đi qua sơn cốc, qua một sơn động quanh co ẩn mật, một vùng đồng bằng liền hiện ra trước mặt họ, nhìn những con diều hâu bay trên cao, Tô Đường nắm chặt tay Tuyên Tử. Qua lời nói chuyện của đám lão Ma, nàng biết bọn họ đã đến địa giới nước Diên, Tống Thế An muốn đến cứu bọn họ còn khó hơn lên trời. 
Sau đó, bọn họ bị đưa đến một nông trang gần đó, chờ Bùi Thụy Hòa đến. 
Đám lão Ma dùng mười sáu ngày để xuất cảnh, Bùi Thụy Hòa cũng vì muốn che giấu tai mắt người đời mà kéo dài thời gian, đến ngày thứ hai mươi hai mới đến cửa khẩu. 
Nhìn Tống Thế An canh chừng ở biên ải, Bùi Thụy Hòa cười như gió xuân: “Ồ, Tống đại tướng quân à, xem ra ngươi thật sự không nỡ xa bản vương, đưa tiễn tới tận đây cơ à. Có điều, ngươi không cần vội vàng như thế, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.” 
Tống Thế An nheo mắt lại, trong mắt đầy sát khí. Đã bao nhiêu ngày trôi qua nhưng vẫn chưa phát hiện ra tung tích ba người Tô Đường! Ở cửa khẩu canh chừng nghiêm ngặt không thể lọt qua nổi, như vậy rốt cuộc họ đang ở đâu! 
Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Ta không ngại tiễn ngươi lên Tây thiên đâu!” 
Mắt Bùi Thụy Hòa sáng rực lên: “Vậy cứ chờ xem rốt cuộc ai sẽ đi gặp Diêm vương trước! Ha ha ha ha!” nói xong, y ngửa đầu lên trời cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/1945271/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.