Nói thêm vài câu nữa, lão thái thái liền rời đi. 
Mà khi bóng của bà biến mất ngoài cửa, một cái đầu nho nhỏ lại thò ra phía sau cửa thăm dò. 
Nhìn bóng lão thái thái đi xa, Tuyên Tử nhớ lại chuyện vừa vô tình nghe được, miệng mím lại. 
… 
Phụ thân còn sống sao? 
Nhưng mà muốn phụ thân trở về, thì cha phải cưới một mẫu thân khác à? 
Vậy mẫu thân phải làm sao bây giờ? 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyên Tử đầy vẻ ưu sầu! 
… 
Hôm nay mí mắt Tô Đường giật rất mạnh, trong lòng luôn có dự cảm xấu, mà cung nhân luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng khiến nàng hơi bất an, không phải là xảy ra chuyện gì chứ? 
Có điều, khiến nàng vừa vui vừa buồn là, rốt cuộc nàng cũng có thể rời khỏi chức “tổng giám” kia, tiếp tục quay về phủ Tướng quân làm phu nhân nhàn hạ của nàng. 
Dùng cơm trưa xong, nàng thu thập đồ đạc này nọ rồi ngồi xe ngựa xuất cung. Có điều, đi chưa được bao xa đã bị một người chặn lại. 
Nhìn người đàn ông áo đỏ trước mặt, Tô Đường nhíu mày. 
“Tô Đường?” Bùi Thụy Chi cầm roi ngựa, hỏi. 
Tô Đường khẽ gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: “Ngươi là?” 
“Bùi Thụy Chi!” 
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến tim Tô Đường nhảy dựng lên — là nàng ta! 
Tô Đường không kìm được liền quan sát nàng ta, dung mạo xinh đẹp của nàng ta toát lên khí phách anh hào, trong ánh mắt không giấu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/1945257/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.