Trong phủ tướng quân, qua giờ Hợi, trừ gác đêm ra, tất cả đều quay về phòng nghỉ. Người ta gọi đêm dài tĩnh lặng chính là như vậy. Vì lúc chạng vạng vừa có mưa, nên đêm thu hôm nay cũng thêm phần mát mẻ. 
Khi Tô Đường mở cửa phòng ra, cảm thấy hơi lành lạnh, lại quay về phòng phủ thêm một chiếc xiêm y, sau đó lại rón ra rón rén mở cửa chạy ra ngoài. 
Nhìn trái, nhìn phải, không ai phát hiện ra, tốt lắm tốt lắm! Chuyện hạ mình đi dỗ mặt lạnh này thực sự rất mất mặt, để Hỉ Thước biết được thì không biết sẽ bị cười đến thế nào nữa. Nếu để những người khác biết nữa, truyền ra ngoài thì cũng đủ để đội sọt lên đầu rồi. 
Vẫn nên hành động quỷ không biết thần không hay thì hơn. 
Tô Đường nghĩ vậy, bước đi càng thận trọng hơn, vừa đi còn vừa nghĩ — đêm nay đúng là đêm đen trăng cao, thích hợp để giết người!!! 
Cả quãng đường thuận lợi không bị ai phát hiện, Tô Đường nhếch môi đắc ý, trong đầu thầm tính toán lát nữa vào phòng, nàng sẽ gõ cửa một chút, chờ cánh cửa phòng mặt lạnh vừa mở ra, nàng sẽ dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai kéo hắn vào trong, đá một cước đóng cửa lại, sau đó… sau đó… sau đó… Ha ha ha ha… 
Nếu chịu xuống nước lấy lòng mà vẫn không được, vậy thì… lại chịu thiệt thêm chút nữa vậy, đầu giường giận cuối giường lành, nàng sẽ cố mà dùng mỹ nhân kế vậy — không biết chiêu đó có tác dụng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/1945231/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.