Một gã sai vặt bạo gan hỏi: “Nhưng mà thiếu phu nhân, chúng ta không biết làm điểm tâm thì làm thế nào?”
Tô Đường cười nói: “Làm gì có ai biết ngay từ đầu? Đến tiệm điểm tâm, đương nhiên sẽ có người dạy các ngươi. Thật ra, làm điểm tâm rất đơn giản, không quá ba ngày là có thể học được cơ bản rồi, nhưng muốn học cái tinh túy, cái cốt lõi, thì vẫn phải tốn một thời gian và tâm huyết kha khá. Nếu quá một tháng vẫn học không ra trò trống gì, thì sẽ bị đưa trở về phủ. Điều này các ngươi cần cân nhắc kỹ càng.”
Bây giờ nàng nói “một tháng đưa quay về” cũng là để lại đường lùi cho sau này.
Mọi người nghe vậy, yên tâm thì yên tâm, lo lắng cũng vẫn lo lắng, sau đó, gã sai vặt bạo gan ban nãy đứng ra đầu tiên: “Thiếu phu nhân, tiểu nhân muốn đi.” — dù sao gã cũng là được người ta cài vào đây, bình thường vốn nhàn rỗi, chẳng mong chờ được thứ gì béo bở cả, chi bằng đi sang tiệm điểm tâm, học được một chút ngón nghề, chưa biết chừng tương lai còn có con đường tốt, hơn nữa, đi sang tiệm điểm tâm cũng vừa vặn cho gã một cái lý do để không báo cáo với chủ nhân cũ về tình hình trong phủ tướng quân nữa.
Có người tiên phong, những người khác suy nghĩ nhanh nhạy, có khát vọng, hoặc là vốn biết làm chút điểm tâm cũng đều đứng dậy. Thậm chí, có một vài người vốn là người của phủ tướng quân cũng thấy động tâm vì từ ‘chia hoa hồng’ đó, nên thoáng do do dự dự nói muốn đi. Cuối cùng đếm lại, có tổng cộng ba mươi tám người, nhiều ngoài dự kiến của Tô Đường.
Lúc trước nàng có tính sơ sơ, hiện giờ cửa tiệm hơi nhỏ, cần hai mươi người là đủ rồi, trong tiệm cần một người quản lý chung, bốn tiểu nhị đón khách, một người ngồi quầy, một người quản lý đầu bếp phía sau, hai người lo việc vặt như nhóm lửa này nọ, năm người cán bột, bốn người nặn nhân bánh, hai người đi chợ mua nguyên liệu, một người đánh xe… Hiện giờ vượt quá nhiều thế này, đương nhiên phải cắt giảm đi một chút.
Vì thế, Tô Đường lại phải tuyển chọn lần nữa…
Đúng lúc này, một gã sai vặt chạy vào: “Thiếu phu nhân, Tống thúc, nhà Dương thị lang của Bộ binh đưa hai nha hoàn tới.”
Tống thúc nghe vậy, mày nhíu chặt lại, hơi khó xử nhìn Tô Đường — lần trước Thiếu phu nhân nói gì nhỉ? Ai đưa đến nữa thì cứ từ chối hết? Lý do là “nhà tướng quân không thừa lương thực” à? Nhưng câu này, làm sao mà nói ra được chứ?!
Tống thúc khó xử, Tô Đường lại trả lời rất rõ ràng: “Trả về.”
“Dạ?” Gã sai vặt không ngờ thiếu phu nhân lại nói vậy, há hốc miệng không kịp phản ứng, những người khác cũng rất nghi hoặc.
Tô Đường phẩy tay nói: “Cứ nói là hiện giờ quý phủ ta không thiếu người, chờ lúc nào thiếu sẽ sang hỏi mượn hắn sau!”
Tống thúc toát mồ hôi! Có điều, vẫn còn may là thiếu phu nhân chưa nói ra câu “không thừa lương thực”.
Gã sai vặt lĩnh mệnh lui xuống, Tô Đường lại nói với những người khác: “Ta thấy trong một thời gian dài nữa phủ tướng quân cũng không cần thêm người. Nên phải làm phiền các vị vất vả rồi.”
Mọi người nghe vậy, bỗng cảm thấy như gánh trọng trách trên người, đều lên tiếng đáp lời.
Chờ chọn xong người cũng đến gần giữa trưa, Tô Đường đói đến mức bụng kêu rột rột, nhưng nhìn thấy đám hạ nhân hoặc là vui mừng hoặc là mất mát lui xuống, trong lòng nàng vẫn cảm thấy vui sướng — nàng có thể cảm nhận được, hiện giờ đám hạ nhân đã không còn chia bè kết phái nữa, hoặc là bọn họ vì năm trăm tiền thưởng mỗi tháng, hoặc là vì tiệm điểm tâm mà cố gắng hết sức mình, nhưng tất cả đều đầy niềm tin, vô cùng nhiệt tình. Những điều này đương nhiên khiến nàng thấy rất vui vẻ.
Khi Tống Thế An về nhà, thấy ngay Tô Đường đang cười toét miệng cầm bút viết viết lách lách gì đó trong danh sách.
“Về rồi à? Ăn chưa?” Thấy hắn bước vào, Tô Đường thuận miệng hỏi.
“Chưa.” Tống Thế An đáp rồi cởi triều phục ra, thay y phục thường.
Tô Đường chợt dừng bút, hơi kinh ngạc — vì sao mấy câu đối đáp lại tự nhiên như không có gì gượng gạo là thế nào, cứ như… cứ như… cứ như là vợ chồng già ấy…
Nàng rùng mình một cái, nói tiếp: “Hoàng thượng nhà chàng thật bủn xỉn, còn không thèm giữ lại dùng cơm nữa, đã giữa trưa rồi còn gì!”
Khóe miệng Tống Thế An hơi giật giật. Thật ra hôm nay Hoàng thượng có mở lời giữ hắn ở lại dùng cơm, có điều sau khi biết hắn ăn mỗi bữa hai bát cơm liền vội vàng đuổi hắn về, lý do là: “Hai bát cơm đủ để trẫm ăn cả ngày rồi!”
Tống Thế An muốn thay y phục xong rồi ra dùng cơm, nhưng trong lúc đang thay y phục, bỗng ‘soạt’ một tiếng, một quyển sách bìa màu vàng chợt rơi xuống trước mặt Tô Đường.
“Cái gì đây?” Nhìn màu sắc ướt át ngoài bìa, Tô Đường hơi ngạc nhiên, cúi xuống nhặt lên. Tống Thế An bỗng biến sắc.
Tô Đường mở ra, vừa liếc qua, khuôn mặt già của nàng đã đỏ ửng như lửa. Trên trang sách, chỉ nhìn thấy đôi nam nữ hoặc là nằm trên giường gấm, hoặc là nằm giường trúc, xiêm y đều hé mở hờ hững, diễm lệ thoáng ẩn thoáng hiện, tình sắc động lòng người, bên cạnh còn viết mấy dòng như “Lão hán đẩy xe” “Quan Âm tọa liên” v.v… (Quan âm ngồi trên đài sen)
Tô Đường có cảm giác tay nóng lên như lửa đốt, vội vàng ném đi, mắng: “Chàng chàng chàng… sao chàng lại có mấy thứ linh tinh này chứ?!”
Tống Thế An nói cũng không được, mà không nói cũng không được, vừa xấu hổ vừa khó xử, cuối cùng, khuôn mặt già tuấn tú cũng đỏ bừng lên — hắn làm sao dám nói cái này là quà ‘đền bù’ của Hoàng thượng vì không giữ hắn ở lại dùng cơm nên cố tình nhét cho hắn chứ?
Lúc ấy, Hoàng thượng dùng ánh mắt lấm lét như kẻ trộm, lén lút kéo hắn sang một bên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhét thẳng vào ngực áo hắn, nhỏ giọng nói: “Đây là bảo bối riêng của trẫm, không dễ dàng cho người ngoài xem đâu. Tiểu Tống, ngươi không phải người ngoài, nên trẫm mới cho ngươi mượn xem một chút, ngươi phải nghiên cứu cho kỹ, nghiên cứu cho kỹ đấy!”
Mà sau khi hắn lật ra xem biết rõ đó là cái gì, lập tức vội vàng trả lại, ai ngờ Hoàng thượng lại trừng mắt: “Tiểu Tống, ngươi muốn kháng chỉ sao?!”
Vì thế… vì thế… hắn đành cất cẩn thận mang về đây, vốn định quay về thư phòng sẽ giấu hẳn đi, ai ngờ vừa sơ ý một cái lại bị rơi ra ngoài, hơn nữa, còn rơi ngay trước mặt người phụ nữ này…
Nhìn ánh mắt khinh thường, chán ghét của Tô Đường, Tống Thế An thật chỉ biết nhìn trời chứ không biết nói gì!
Tô Đường nhìn Tống Thế An đầy vẻ khinh bỉ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, miệng còn lầm bầm: “Không ngờ, đúng là không ngờ đấy! Ra vẻ nghiêm túc đàng hoàng! Mặt người dạ thú!”
Tống Thế An thật sự không nhịn được nữa: “Cái này là Hoàng thượng cố tình nhét cho ta!” Hắn đã bị cô nàng này khinh thường nhiều rồi, giờ còn thêm vết nhơ này nữa, chẳng phải sẽ bị khinh bỉ đến chết hay sao.
Tô Đường căn bản không hề tin: “Hừ, lại còn dám làm không dám nhận!” Nói xong, nàng ôm giấy bút vội vàng chạy ra ngoài, đến cửa còn không quên quay đầu lại nói thêm một câu: “Mặt người dạ thú!”
Vào khoảnh khắc này, Tống Thế An thật sự vô cùng muốn biến thành cầm thú!!! Vô cùng vô cùng vô cùng muốn!!!!!
Mà khi Tô Đường vừa bước ra cửa, lại gặp ngay một người đang đi tới.
Người kia mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc, tay cầm hộp cơm, cũng không đi cùng nha hoàn, chỉ đi một mình lả lướt thướt tha trên hành lang. Ở hai bên hành lang, hoa nở rực rỡ, ánh mặt trời lấp lánh, cảnh sắc này, nhìn rất tươi đẹp.
Nhìn Trần Lê, Tô Đường cảm thấy tuy nàng ấy không xinh đẹp như ba mỹ nhân còn lại, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác rất tinh khôi, sạch sẽ.
“Cô tìm ta à?” Tô Đường không lòng vòng nhiều, hỏi thẳng nàng ấy.
“Vâng.” Trần Lê khẽ gật đầu: “Vừa rồi ta có làm mấy món ăn vặt, nên mang tới cho ngài.”
Tô Đường nhướng mày, chà, vô duyên vô cớ lại đưa đồ ăn cho nàng làm gì? Nghĩ vậy nhưng cũng không tiện từ chối, đành phải mời nàng ấy vào phòng.
Trần Lê không ngờ Tống Thế An cũng ở trong phòng, vừa nhìn thấy hắn, nàng ấy bỗng hơi mất tự nhiên, vội tránh sang một bên, cúi đầu nói: “Tướng quân.”
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng ấy thanh tú nhẹ nhàng, Tống Thế An thầm nghi hoặc — đây là ai? Bình thường hắn cũng chưa từng gặp!
Tô Đường thấy hắn có vẻ nghi hoặc, liền lườm một cái: “Đây là Như Họa cô nương ở Tây Uyển, đã cứu Tuyên Tử đấy! À, tên cũ của nàng ấy là Trần Lê!”
Tống Thế An khẽ gật đầu, thoáng có chút ấn tượng.
Hai người đi tới bên bàn, Trần Lê mở nắp hộp ra, mấy món điểm tâm xinh xắn lập tức xuất hiện, mùi thơm bay vào mũi, mùi hương này không chỉ là mùi thơm ngọt của điểm tâm, mà còn thoáng có mùi hương hoa cỏ, thậm chí còn cả mùi thảo dược nữa.
Tô Đường không cầm lòng được, liền cầm một miếng ăn thử. Vừa vào miệng, miếng bánh đã lập tức hòa tan, vị ngọt dịu lan tràn, y như dòng suối mát len lỏi trong khoang miệng.
“Chà! Ăn ngon thật!” Tô Đường kinh ngạc: “Cái này làm bằng gì vậy? Này, mặt… à quên, tướng công, mau lại đây nếm thử xem này!”
Tống Thế An thấy nàng vừa mở miệng là gọi ‘mặt lạnh’ khiến hắn vô cùng xấu hổ. Có điều, tuy hắn đói thật, nhưng cũng không ăn mấy thứ dành cho phụ nữ với trẻ con này, liền nói câu “Cáo từ” rồi đi thẳng ra ngoài.
Trước đồ ăn ngon, Tô Đường cũng không rảnh đáp lại hắn, chỉ kéo Trần Lê hỏi: “Mấy món này đều do cô làm sao?”
“Vâng.” Thấy nàng không bận tâm vai vế mà kéo tay mình, Trần Lê khẽ cười: “Chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi ạ.”
“Đâu có! Cô làm ăn ngon hơn nhiều mà. Nhưng cô dùng nguyên liệu gì để làm vậy? Ta ăn cũng chưa nhận ra, vị thanh mát này là gì nhỉ?”
“Là cốt bạc hà ạ. Giã lấy nước lá bạc hà tươi, trộn với mật ong rồi trộn với bột chín, viên tròn lại là xong, có thể thanh nhiệt, nhẹ đầu.”
“Vậy cái kia?” Tô Đường lại cầm một miếng bánh vuông màu trắng có hạch đào và nho khô bên trên lên, hỏi.
“Đây là bánh Phục linh. Phơi khô phục linh, bào ra thành bột rồi trộn với bột mì, hấp chín lên, có thể làm mát gan bổ thận, an thần.”
“…”
“…”
Tô Đường hỏi từng cái một, Trần Lê đều nói hết tên gọi, cách làm và công dụng ra, khiến nàng trợn mắt há hốc mồm, cảm giác như gặp được cao nhân. Trước đây nàng chỉ làm đủ các loại điểm tâm với mùi vị khác nhau, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc thêm thảo dược gì đó vào, hôm nay ăn thử mới thấy hai thứ lại có thể hòa hợp với nhau, còn rất ngon nữa, làm cho nàng cảm thấy mình đúng là tài hèn sức mọn.
Chỉ là hai chữ “điểm tâm” nhưng lại thiên biến vạn hóa, quả là một môn học cao thâm.
Đang lúc tấm tắc, Tô Đường lại chợt nhớ ra, hỏi: “Cô tới, không chỉ đơn giản là đưa đồ ăn cho ta phải không?”
Trần Lê ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tô Đường, một lúc lâu sau mới nói: “Khẩn cầu thiếu phu nhân cử ta đến tiệm điểm tâm!”
Tô Đường ngẩn người, nếu không phải vì ánh mắt Trần Lê quá kiên định, thì nàng còn cho rằng mình nghe lầm. Đám hạ nhân sang tiệm điểm tâm làm tiểu nhị còn được, chứ dù gì nàng ấy cũng xuất thân từ tú nữ, thân phận này nọ cũng không thể đánh đồng với nha hoàn được, nàng ấy đòi ra tiệm điểm tâm là sao?
Thấy nàng không đồng ý, Trần Lê lại nói tiếp: “Trước đây ta có theo bà ngoại học nghề y, cũng học làm điểm tâm với mẫu thân, đột nhiên có một ngày nghĩ tới chuyện dung hợp hai người vào, làm ra mấy món mời bà ngoại và mẫu thân dùng thử, hai người đều rất thích. Bà ngoại ta còn có ý muốn mở tiệm điểm tâm, nhưng sau đó vì trong cung tuyển tú nên không thể làm được. Sau khi vào cung, Trần Lê cũng nghĩ đến việc làm một vài món cho cung nhân thưởng thức, những dù sao cũng không tiện như trước, nên đành bỏ cuộc. Rồi tới phủ tướng quân này, từng ngày từng ngày trôi qua cũng rất tẻ nhạt, không có cơ hội thể hiện nữa, cảm thấy rất đáng tiếc. Hôm nay vừa nghe thấy chuyện phu nhân mở tiệm điểm tâm, Trần Lê bất tài, cả gan đến tự đề cử mình.”
Nghe nàng ấy trịnh trọng nói xong mấy câu này, Tô Đường thấy tiểu cô nương này đúng là khác hẳn với người thường, thật sự cũng có phần giống mình, có điều…
Tô Đường nheo mắt cười: “Tiệm điểm tâm là do tiểu nhị cũ của ta mở, không phải của ta.”
Trần Lê nghe thấy vậy, không nói gì, chỉ khẽ cười, đôi con ngươi trong veo như có ý muốn nói ‘ta đã hiểu hết rồi’ vậy.
Ánh mắt nàng ấy khiến Tô Đường cảm thấy mất tự nhiên, cười nói: “Chuyện đó… cô nhận ra sao?”
Trần Lê cười tươi.
“Sao cô biết?” Tô Đường tò mò hỏi.
Trần Lê nghĩ một chút rồi đáp: “Lòng của phu nhân, ở phủ tướng quân, nhưng cũng lại không ở phủ tướng quân.”
Tô Đường ngượng ngùng: “Đừng nói hàm hồ như thế chứ!”
Trần Lê nói thẳng: “Ngài là một người không an phận!”
Tô Đường thực sự muốn cào tường — nàng đi hỏi nàng ấy làm cái gì chứ?!
“Nhưng mà, cô thật sự muốn qua đó sao?” Tô Đường vẫn không yên lòng: “Trong phủ tướng quân, cô vẫn coi như là một người chủ nhân, chờ ta đi… à, chờ sau này chưa biết chừng cô lại được sủng ái… Cô thông minh như vậy, tướng quân mà thích cô, thì chưa biết chừng sau này…”
“Trần Lê không dám có suy nghĩ không an phận!” Trần Lê quỳ xuống ngắt lời, mặt rất chân thành: “Vợ chồng tướng quân và phu nhân tình sâu nghĩa nặng rõ như ban ngày, Trần Lê không muốn chen chân vào! Hơn nữa, dù tướng quân rất tốt, nhưng cũng không phải là người trong lòng của Trần Lê ta! Lúc trước ta còn nghĩ đến chuyện an phận sống trong phủ cho đến già… Nếu không phải gặp được phu nhân ngài, thì Trần Lê cũng không dám nói ra những lời này!”
Nàng ấy vừa dứt lời, mọi người đều im lặng.
Mọi người ở đây, chính là Tô Đường, cùng với Hỉ Thước, Thược Dược đang hầu hạ bên cạnh, cũng là chính Tống Thế An vừa dùng xong cơm quay trở lại, còn có cả… phó tướng Lưu Xuân ở ngoài cửa nữa.
Thược Dược trợn trừng mắt: Thì ra vị Như Họa cô nương vốn luôn lặng lẽ an phận này, không ngờ lại là người kín đáo không để lộ chính mình.
Hỉ Thước kinh ngạc: Vì sao ta cứ như là nhìn thấy tiểu thư thế này? Nàng ấy thật mạnh mẽ!
Tô Đường đen mặt: Vợ chồng tình sâu nghĩa nặng? Ta và mặt lạnh tình sâu nghĩa nặng? Lại còn rõ như ban ngày sao? Mọi người mù hết cả rồi à?!
Tống Thế An lạnh mặt: Cưới một người vợ mà ngày nào cũng ầm ĩ đòi bị bỏ, “thị thiếp” được sắp xếp trong phủ còn nói mình không phải ‘người trong lòng’! Mấy người này coi mình là cái gì chứ?
Lưu Xuân lại nghĩ: Vị cô nương này nhìn rất quen? À, hình như là người mà ngày đó mình cứu từ dưới hồ lên, không biết nàng có thể trả lại ta chiếc áo choàng kia không, đó là chiếc áo mà ta thích nhất…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]