Khi Tô Đường đang nói chuyện với Hỉ Thước thì Tuyên Tử tỉnh. 
Nghe Thược Dược thông báo, Tô Đường vội vàng chạy vào phòng, nhìn thấy Tuyên Tử đang mím môi, bộ dáng muốn khóc lại không dám khóc. Tống Thế An ngồi bên cạnh, muốn ôm lại không biết ôm thế nào, muốn an ủi cũng không biết an ủi ra sao, vì thế, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, đều có vẻ rất khó khăn. 
Thấy Tô Đường bước vào, Tống Thế An bất giác thở phào nhẹ nhõm, sau đó tránh người ra để chỗ trống cho Tô Đường, nhưng làm xong, hắn lại thầm thắc mắc — vì sao hắn cứ cảm thấy người phụ nữ này có thể đối phó được tất cả chuyện này nhỉ? 
Vừa nhìn thấy Tô Đường lo lắng bước tới, trong lòng Tuyên Tử cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt cứ thế rơi xuống không kiềm chế được nữa — từ nay về sau, nó là trẻ mồ côi rồi, không ai thương nó, huhuuh… 
Ai ngờ, còn chưa tủi thân xong, thì Tô Đường đã quát to: “Khóc cái gì mà khóc! Ta còn chưa bị còn chọc tức phát khóc đây!” 
Tuyên Tử ngẩn người, hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Đường. 
Tống Thế An cũng ngây ra — nàng làm trò gì thế? 
Tô Đường đặt mông ngồi xuống giường, tức giận nói: “Uổng công ta làm đồ ăn ngon cho con, còn đưa con đi chơi, mà con lại đối xử với ta như vậy! Người ta chỉ tùy tiện nói một hai câu con đã tin, tay cũng không cho ta chạm vào, còn trốn ta. Ta là hổ hay là sói hả? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/1945203/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.