Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tô Đường chỉ cảm thấy đau hết cả xương sống lẫn thắt lưng, phía dưới còn hơi tức tức đau đau, nhìn vào gương đồng thấy trên cổ toàn những vết đỏ hồng, nàng liền trừng mắt lườm Tống Thế An đang ngồi chải đầu một cái, trong mắt đầy oán niệm — vì sao hắn cứ phải cắn mút nàng thế chứ?! Cảm thấy hai bầu ngực hơi đau đau, nàng lại hung hăng lườm hắn thêm cái nữa. 
Tống Thế An bắt gặp ánh mắt của nàng, lại không thèm để ý, chỉ bình tĩnh búi tóc cho xong. Nhớ đến cảnh tượng đêm qua, khóe miệng lại khẽ cong lên một nụ cười kín đáo — nói muốn chủ động, cuối cùng lại vẫn mệt mỏi nằm bẹp dí trên người mình, ài… 
Có điều, nhớ đến vẻ quyến rũ gợi cảm vô hạn của nàng đêm qua, ánh mắt Tống Thế An nhìn nàng lại càng thêm nóng bỏng. Còn về câu nàng nói ‘sự tình xảy ra đột ngột, giải quyết theo nhu cầu, sau này không ai thiếu nợ ai’, đương nhiên là hắn không thèm để trong lòng. 
Dưới ánh mắt tiễn đưa của già trẻ Tô gia, Tô Đường được Hỉ Thước đỡ lên xe ngựa. Nàng vốn muốn để Tống Thế An đỡ, nhưng trước mặt bao nhiêu người, hắn lại trưng ra cái bản mặt như quan tài ngàn năm không đổi, thật đáng giận! 
Mọi người vào vị trí, bắt đầu khởi hành. Tuyên Tử nhoài ra cửa sổ, vẫy tay với Tô Minh, mặt đầy vẻ tiếc nuối. 
“Mẫu thân, khi nào chúng ta lại về đây?” Chờ đến khi đi tới góc khuất không còn thấy bóng người, Tuyên Tử mới quay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/118328/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.