Cẩm Tú tiếp tục nói: “Vừa rồi nô tỳ hỏi hạ nhân mới biết, hôm qua Mẫu Đơn muốn đi tới chỗ ngài, nhưng trên đường đi lại bị Như Ý cô nương cản lại, bắt cô ấy cấp tốc sửa cho nàng ta bộ xiêm y dệt bằng tơ vàng. Mẫu Đơn là nha hoàn khéo tay nhất phủ, trước đến giờ, những bộ xiêm y tốt không cẩn thận bị hỏng đều do cô ấy sửa. Mẫu Đơn là người biết chừng mực, cô ấy muốn đi tới chỗ ngài báo cho Hỉ Thước một tiếng trước đã, nhưng Như Ý cô nương lại không chịu nghe, chỉ bắt cô ấy nhanh chóng sửa áo. Mẫu Đơn không dám không nghe lời, đành phải vào Tây Uyển. Bước vào một lần, là mất suốt cả đêm, muốn ra cửa thôi cũng không ra được…”
Thì ra là thế, Tô Đường thầm hiểu rõ, nếu Cẩm Tú không nói sai, thì đúng là ban đầu nàng đã hiểu nhầm hai chủ tớ này rồi. Có điều, ha ha, bây giờ mới giải thích không phải là quá muộn sao? Hai người đã biết trước chuyện của Hỉ Thước, nhưng vẫn không nói, chờ nàng lên tiếng hỏi, mới bắt đầu giải thích… Mà đầu mũi giáo, cũng vô tình hữu ý chỉ thẳng về phía Tây Uyển. Nhớ lại vừa rồi lão thái thái tốn hơi tốn sức nói chuyện về Tây Uyển, cùng với nụ cười như “đã đoán trước được” hết của Cẩm Tú, nếu nàng còn không cảm thấy gì, thì Tô Đường nào đúng là không có não nữa rồi.
Chỉ là, Tô Đường cũng vẫn rất bình tĩnh, lão thái thái còn chưa nói rõ ý đồ, vậy thì nàng cũng giả vờ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/118311/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.