Lại nói, Tô Đường đi theo Tống Thế An vào chính đường của viện Phúc Thụy, nhìn thấy bên trong rất sáng sủa, sạch sẽ, trang trí theo phong cách cổ xưa, nhưng lại lộ rõ sự giàu sang, trên chiếc ghế bằng gỗ tử đàn đặt ở chủ vị, có một bà lão đầu tóc bạc phơ mặc xiêm y màu trắng đã ngồi sẵn ở đó. Đứng bên cạnh bà lão là một nha hoàn nhìn không đoán được tuổi, nhưng chắc cũng đã hầu hạ lâu năm rồi.
Nha hoàn kia vừa nhìn thấy Tô Đường bước vào, liền cúi người cười nói: “Người xem, thiếu gia và thiếu phu nhân tới rồi kìa.”
Nhìn dáng vẻ tự nhiên, lễ độ của nha hoàn kia, Tô Đường thầm nghĩ, có lẽ đây chính là Cẩm Tú cô cô.
Tống Thế An quỳ xuống: “Cháu nội thỉnh an bà nội.”
Tô Đường thấy thế cũng quỳ theo: “Cháu dâu thỉnh an bà nội ạ.”
Tiếng “bà nội” kia được Tô Đường kêu ngọt như mía lùi, vô cùng trôi chảy khiến Tống Thế An cũng phải liếc mắt nhìn sang.
Tô Đường nhanh chóng đón lấy tách trà trên chiếc khay nha hoàn đưa tới, tiếp tục cười ngọt ngào nói: “Mời bà nội uống trà ạ.”
Tống Thế An muốn nổi da gà, đây là cô nàng hung dữ, kiêu ngạo, làm càn đó sao? Giả bộ! Rất giỏi giả bộ!!!
“Ngoan!” Lão thái thái cười vô cùng hiền lành, nâng tách trà lên uống một ngụm rồi mới đặt xuống, cầm một chiếc hộp gỗ lim dài nhỏ ở bên cạnh lên nói: “Đây là vật gia truyền của Tống gia ta, chỉ truyền lại cho cháu dâu trưởng, thứ này ở bên bà nội bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-viet-giay-tu-hon-di/118309/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.