Tục ngữ có câu ── động cực tư tĩnh, tĩnh cực tư động.
Nay, ước chừng một tháng sau làm thiếu phu nhân nhàn nhã mặc kệ sự đời, Mộ Dung Tinh rốt cục tĩnh cực tư động, tính bắt đầu phát huy bản lĩnh.
“Tề Nghiên, chàng lại đây.” Dựa cửa sổ, nhìn người nào đó đang ở vườn hoa tưới nước, mọi việc không lo, Mộ Dung Tinh vẫy muốn hắn lại đây.
Nghe tiếng, Tề Nghiên bỏ lại công việc tưới nước, “Thùng thùng thùng” chạy đến bên cửa sổ, mặt bị phơi nắng hồng cười hỏi: “A Tinh, nàng tìm ta?”
“Ân.” Điểm nhẹ lên trán, mày liễu hơi nhíu giúp hắn lau đi mồ hôi đầy đầu, nàng mới rốt cuộc mở miệng. “Tề Nghiên, chàng không thể cả ngày không có việc gì, chỉ lo chơi đùa.” Ai...... Kỳ thật là chính nàng không thể cả ngày không có việc gì, cho nên từ hắn xuống tay a!
“A?” Mờ mịt.
Biết hắn không hiểu, giả vờ nghiêm túc. “Chàng có hay không nghĩ tới, quần áo mặc trên người, ba bữa ăn đều cần bạc?”
“Thì sao?” Vẫn là không hiểu.
“Bạc từ đâu ra?” Từng bước dẫn đường.
“Tiểu Cửu có!” Hắn nếu trên đường mua này nọ, đều là Tiểu Cửu trả tiền.
“Tiểu Cửu lấy bạc từ đâu?”
“Phụ thân cho.”
“Bạc của phụ thân từ đâu mà có?”
“Ngô......” Lâm vào khổ tư, sau một hồi, sợ hãi hỏi: “Thế nào, từ chỗ nào?”
“Cha vất vả buôn bán kiếm được.” Mỉm cười, nhẹ giọng hỏi lại: “Phụ thân tuổi đã cao, còn phải mỗi ngày hao tâm tốn sức, vất vả kiếm tiền nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-thiep-tom-duoc-chang-roi/3258052/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.