Tiếng chưa dứt, một bóng đen đã tiến tới bang ghế dài nhanh chóng ngồi xuống, nàng nghiêng đầu nhìn, quả nhiên chỉ thấy cái người hôm qua bị đùa giỡn khóc ngồi xuống ở bên cạnh chính mình, rồi sau đó đứng cạnh là đầy tớ trung thành bảo vệ chủ.
A...... Quả nhiên đến đây! Không uổng công nàng cứng rắn nuốt vào ba bát lớn tào phớ trong lúc chờ ở đây. Âm thầm cười, Mộ Dung Tinh ngưng dò xét hắn, trong lòng tính toán không người nào hiểu được.
“Tề thiếu gia!” Vừa thấy khách quen, Vương bà bà càng thêm vui vẻ, vội vàng tiếp đón. “Nhiều ngày không thấy ngươi tới! Ngươi đợi một lát, bà bà ta lập tức lấy tào phớ cho ngươi.”
“Bà bà, cám ơn ngài!” Có thể lập tức được ăn đồ ngọt mềm nhũn, Tề Nghiên trong lòng rất vui vẻ, nhưng tầm mắt lập tức chống lại bên ánh mắt bên cạnh đầu, da mặt trắng tuấn mỹ không khỏi hơi hơi đỏ lên, theo bản năng thẹn thùng tươi cười.
Ngô...... Người bên cạnh là ai a? Giống như chưa thấy qua đâu! Nếu là người không biết vì sao nhìn hắn như vậy? Có thể hay không trước đây đã gặp mặt, hắn đem người ta quên mất? Phụ thân nói, nhìn thấy người quen phải chủ động chào hỏi mới không thất lễ, vậy đến tột cùng hắn có biết người kia hay không a? Phải chủ động chào hỏi hay không?
Giãy dụa trong khổ não, Tề Nghiên thấy thật phiền não.
Thấy vẻ mặt hắn kia có vẻ vạn phần phiền não, Mộ Dung Tinh nhìn thấu tâm tư đơn thuần của hắn, lập tức buồn cười, cười khẽ ra tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-thiep-tom-duoc-chang-roi/32364/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.