Sau đó Đông Hoàng Tử U hỏi Tề Bạch Thiên: "Học phủ đã bắt đầu chiêu sinh chứ?"
Tề Bạch Thiên gật đầu: "Đúng vậy, dựa theo bệ hạ yêu cầu, chiêu sinh không có trì hoãn."
"Trước khi ngài đến, mấy vị trưởng lão phụ trách thu nhận học sinh trong học phủ đã tiến hành khảo hạch nhóm người báo danh đầu tiên trong ngọn núi phía trước."
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm: "Vậy là tốt rồi."
Tề Bạch Thiên nói: "Quá trình khảo hạch tương đối dài dằng, mời bệ hạ và Đế phu tiến vào đại điện nghỉ ngơi!"
Bởi vì chế độ chiêu sinh khảo hạch của Thần Vũ Học Phủ do Đông Hoàng Tử U tự mình chế định, cho nên nàng muốn xem thử xem người được chọn lựa chất lượng như thế nào. Làm như thế cũng là vì kiểm nghiệm chế độ mình quyết định có hoàn thiện không.
Quá trình khảo hạch dài lại nhàm chán, Đông Hoàng Tử U không cần tự mình đăng tràng, tránh cho các học viên đến đây báo danh bị áp lực. Cho nên nàng gật gật đầu, theo Lâm Hiên và các tiểu bảo bối tiến vào học phủ đại điện, vừa nghỉ ngơi vừa chờ.
...
Huyền Vân Tông.
Diêu Nhụy vẻ mặt cầu khẩn nói: "Cha, ngươi cho ta đi Thần Vũ Học Phủ gặp Dịch Trần một lần đi!"
Diêu Thiên Vinh trùng điệp thở dài: "Nhụy Nhi, tiểu tử Dịch Trần này không phải một người có tiền đồ, ngươi và hắn dây dưa tiếp là không có kết quả tốt!"
"Ngươi phải hiểu, mắt của ngươi có tật, so với nữ nhi bình thường, ngươi càng cần một nam tử có thể cả đời thủ hộ ngươi, đồng thời cho ngươi hạnh phúc và an toàn, nhưng Dịch Trần hắn không phải!"
"Kẻ này thiên phú cực kém, lại khẩu xuất cuồng ngôn, chắc chắn là hạng người mặt dày vô sỉ, cha không thể nào để ngươi tiếp xúc với hắn!"
"Không!" Diêu Nhụy lắc đầu: "Cha, ngươi hoàn toàn không hiểu Dịch Trần! Hắn không phải là người như thế!"
"Hừ, đừng nói nữa!" Diêu Thiên Vinh lộ ra vẻ giận dữ: "Dù sao ta quyết, không cho phép ngươi đi gặp hắn!"
Diêu Nhụy nói: "Cha, nữ nhi hai mắt mù, nhưng tâm không mù, nữ nhi tin tưởng Dịch Trần!"
"Xin cha dẫn ta đi Thần Vũ Học Phủ một lần, nếu như đúng là hắn khẩu xuất cuồng ngôn, nữ nhi thề đời này triệt để quyết tuyệt với hắn!"
Thấy Diêu Nhụy kiên quyết như thế, Diêu Thiên Vinh trầm tư một hồi, cắn răng một cái: "Tốt! Cha đồng ý ngươi!"
Trong lòng hắn nghĩ, Dịch Trần hạn mức cao nhất đã định, tuyệt đối không vào được Thần Vũ Học Phủ, đi một chuyến để Nhụy Nhi triệt để đoạn mất tâm tư với hắn.
Diêu Nhụy thì cắn chặt hàm răng. Dịch Trần, ta tin tưởng ngươi, nhất định sẽ không khiến ta thất vọng !
...
Vũ Hà sơn mạch, một ngọn núi phía nam.
Chân núi có một gò đất to lớn, lúc này kín người hết chỗ, đưa mắt nhìn lại tuyệt đối không thua kém trăm vạn. Trong đó một phần lớn người đều là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Bọn họ là thiếu niên thiên tài tới từ đông đảo tông môn Thánh Địa, động phủ sơn trại trong Bắc Huyền Thiên và Động Nguyên Thiên.
Ôm một lòng kim qua thiết mã, kiến công lập nghiệp. Bọn họ đều muốn bái vào Thần Vũ Học Phủ. Từ đây nhất phi trùng thiên, trở thành quân giới Võ Thần tương lai của các quốc gia trong hai phương thiên địa.
Ở trong đó, có thiếu niên Dịch Trần!
Liếc nhìn người đông nghìn nghịt, ánh mắt Dịch Trần lộ ra vẻ vô cùng kiên quyết.
"Nhụy Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể trở nên nổi bật, nở mày nở mặt cưới ngươi!"
Từ khi gặp Diêu Nhụy, Dịch Trần thề muốn cưới nàng làm vợ, đến chết cũng không đổi! Trong lòng nhớ đến âm dung tiếu mạo của Diêu Nhụy, Dịch Trần hào tình vạn trượng đi về trước.
"Dịch Trần?"
Bên người bỗng nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc.
Dịch Trần xoay người sang chỗ khác, thấy hai thiếu niên vẻ mặt giật mình mà nhìn mình.
"Trương Hằng, Lạc Tuấn Kiệt!"
Dịch Trần lầm bầm đọc hai cái tên này. Hai thiếu niên này đã từng là đồng môn sư huynh đệ của hắn. Nhớ năm đó, ba người cùng nhau bái vào Phong Linh Tông, thành đệ tử ngoại môn Phong Linh Tông.
Ở tuế nguyệt sau đó.
Vốn thiên phú giống như Dịch Trần, Trương Hằng và Lạc Tuấn Kiệt lại trong một đêm thức tỉnh thiên phú tu đạo, được tông môn xem như Thiên Tuyển Chi Nhân.
Quả nhiên bọn họ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, tu vi một đường tiêu thăng, mười một tuổi đạt tới Thông Huyền đỉnh phong. Mà thời điểm đó Dịch Trần chỉ dừng lại ở cảnh giới Hậu Thiên, chênh lệch với bọn họ xa vạn dặm.
Loại chênh lệch này khiến cho Dịch Trần chịu đủ các đệ tử Phong Linh Tông chỉ trích và kỳ thị. Dịch Trần cảm thấy thế giới võ đạo thực lực vi tôn, mình thiên phú cực kém, tiếp tục ở lại Phong Linh Tông, chỉ có thể trở thành trò cười trong mắt người khác. Thế là hắn chủ động rời khỏi Phong Linh Tông, tìm kiếm cơ duyên của mình.
Bây giờ, rốt cục hắn đạt được cơ duyên của mình. Với bây giờ Trương Hằng và Lạc Tuấn Kiệt đều là cảnh giới Linh Luân trung kỳ. Tu vi như thế này đối với thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thì đã hết sức lợi hại. Nhưng ở trong mắt Dịch Trần, chỉ thường thôi!
Hai người Trương Hằng và Lạc Tuấn Kiệt quan sát Dịch Trần, đều âm thầm lắc đầu. Theo như bọn họ nghĩ, Dịch Trần nhiều năm không có chút tiến bộ nào, đúng là quá khiến người ta thất vọng.
Lắc đầu, bọn họ cũng lười chú ý một Dịch Trần chú định không thành tài được, đồng thời đi đến sơn phong phía trước.
Sau đó thấy giữa sườn núi sơn phong.
Ba lão giả tuổi trên năm mươi đứng trên lưng một con Hắc Vũ Vân Tước to lớn, nhìn xuống trăm vạn người phía dưới. Bọn họ là ba vị trưởng lão phụ trách khảo hạch nhập học, Trần Phong Đào, Đậu Nguyên Long và Cung Xuân Hải.
Trần Phong Đào chỉ vào một chỗ bình đài giữa sườn núi nói ra: "Từ chân núi đến bình đài, hết thảy năm vạn cái bậc thang."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]