Giọng nói phách lối của Thương Thắng vang lên ở trên không: "Trận này chính là sát trận mạnh nhất của Long Tích Tộc chúng ta, một giọt nước có thể hóa mười con Long Tích, các ngươi đừng hòng giết sạch bọn chúng!"
Hắn đã hạ quyết tâm ở trong lòng. Cho dù trận này không giết được Vô Lượng Đại Đế nhưng chắc chắn có thể tiêu hao linh lực của rất nhiều cường giả võ đạo và Vô Lượng Thiên. Đợi đến khi bọn họ mềm nhũn, Long Tích Tộc đại quân chờ sẵn có thể làm ngư ông ngồi thu lợi, thừa cơ tiêu diệt toàn bộ cường giả Vô Lượng Thiên.
Thượng Quan Vân Tiêu nghe vậy muốn rách cả mí mắt: "Lẽ nào ngươi coi bản đế là ăn chay hay sao?"
Hắn ngưng tụ khí vận của một phương thiên địa hòa vào trong cơ thể mình, sau đó hóa thành đoạn thiên kiếm quang quét ngang ra ngoài.
"Thiên La Kiếm Quyết!"
Bành! ! !
Kiếm khí chỗ đến, tất cả Thủy Long Tích đều hóa thành không khí, ngay cả cơ hội phân thân đều không có!
Bọn người Vũ Lăng Thánh Chủ thấy thế không khỏi vui mừng, vẫn là Đại Đế có biện pháp a!
Nhưng Thương Thắng lại kinh thường cười một tiếng: "Vô Lượng Đại Đế, ngươi cưỡng chế mượn một phương khí vận, chém đứt lực lượng pháp tắc của Thiên Long Diệt Sát Đại Trận, hành động này rất đáng kính!"
"Nhưng ngươi cưỡng ép tiêu hao như thế này, ngươi có thể chịu đựng được bao lâu?"
Thiên Long Diệt Sát Đại Trận đáng sợ như vậy, nguyên nhân chính là bên trong ẩn chứa lực lượng pháp tắc có thể một hóa mười. Mà bây giờ Thượng Quan Vân Tiêu đang làm chính là cưỡng ép chặt đứt đạo lực lượng pháp tắc này, khiến cho Thủy Long Tích bên trong đó không thể nào phân hóa ra được nữa.
Nhưng muốn lấy tu vi Đại Thánh Cảnh làm được chuyện như vậy, cần phải trả giá rất lớn. Chẳng những sẽ tiêu hao khí vận trong thiên địa, hơn nữa còn phải hao tổn bản mệnh tinh nguyên của mình. Theo Thương Thắng, cử động lần này của Thượng Quan Vân Tiêu chính là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.
Thương Húc Nhật âm độc cười nói: "Nếu như Vô Lượng Đại Đế lợi hại như thế, vậy chúng ta hãy tăng cường Thiên Long Diệt Sát Đại Trận thêm một chút nữa đi."
"Nếu không thì thẹn với một thân bản lĩnh này của Vô Lượng Đại Đế a!"
Thương Thắng sau khi nghe xong thì cười ha ha, vẻ mặt đắc ý nói: "Thiện!"
Sau khi nói xong, bọn họ lại điên cuồng vận chuyển toàn thân chân nguyên, hút nước từ những nguồn nước ở xa hơn.
Thượng Quan Vân Tiêu thấy thế không khỏi nóng vội muốn chết. Lúc đầu, hắn có thể dựa vào một thân bản lĩnh cưỡng ép phá trận mà ra.
Nhưng hậu quả khi làm như thế là phải từ bỏ mấy trăm vạn cường giả cấp cao nhất Vô Lượng Thiên. Hậu quả này lớn đến mức hắn không thể chấp nhận được. Cho nên hắn mới sử dụng khí vận Vô Lượng Thiên, tăng cường lực lượng của mình, cưỡng ép chém đứt lực lượng pháp tắc của Thiên Long Diệt Sát Đại Trận. Nhưng nếu như bọn người Thương Thắng tiếp tục tăng cường trận pháp, hậu quả khó mà tưởng tượng được!
Lúc này, trong lòng bọn người Thượng Quan Vân Tiêu, Vũ Lăng Thánh Chủ đều kinh hô một tiếng: "Hỏng bét!"
Với công lực bất thế của Vô Lượng Đại Đế, đối phó Thiên Long Diệt Sát Đại Trận mà còn cảm thấy phí sức. Nếu như trận này tiếp tục được tăng cường, như vậy không bao lâu nữa thì Vô Lượng Đại Đế sẽ không thể chống đỡ nổi nữa, bị trận pháp này làm cho hao mòn kiệt lực.
"Đại Đế, nếu không thì ngươi hãy giết ra ngoài trước đi!"
Vũ Lăng Thánh Chủ cắn răng nói: "Không cần vì chúng ta mà bị vây ở chỗ này!"
Diễn Nguyệt Thánh Chủ và tất cả mọi người cũng gật đầu đồng ý. Chuyện đã đến nước này rồi, có thể chạy ra được một người thì hay một người, dù sao cũng tốt hơn là tất cả mọi người đều bị vây ở chỗ này, bị bắt như là rùa trong hũ.
Trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ của Thượng Quan Vân Tiêu lộ ra mấy phần kiên quyết: "Cô vứt bỏ các ngươi mà đi, chính là vứt bỏ thiên hạ mà đi!"
"Không đến lúc càn hơi tận sức thì cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"
Nghe vậy, Vũ Lăng Thánh Chủ và tất cả mọi người đều lộ ra vẻ cảm động. Nhưng mà mọi người nhao nhao âm thầm lắc đầu thở dài. Vô Lượng Đại Đế cũng đã nói như vậy rồi, chắc hẳn hắn cũng biết, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chắc chắn tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sẽ xong phim!
...
Ở một chỗ cách Bất Hạp Sơn hơn hai vạn dặm.
Lâm Hiên dẫn theo bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu một đường nhanh chóng đi về Bắc Huyền Thiên.
"Cha, có thể ngừng một chút được không?"
Tuyền Ấu tay phải nắm Cửu Đầu Thiên Mãng, nâng lên cao.
Lâm Hiên dừng lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tuyền Ấu chỉ chỉ Cửu Đầu Thiên Mãng: "Ta muốn cho Tiểu Cửu uống nước."
Mặc dù Cửu Đầu Thiên Mãng là Yêu Hoàng, thiếu nước là chuyện hoàn toàn không xảy ra với nó nhưng Tuyền Ấu một mực coi nó là tiểu đệ đệ mà nuôi, sợ nó khát nước, cho nên thường xuyên cho nó uống nước.
Vừa rồi trên đường, Tuyền Ấu cứ kêu Cửu Đầu Thiên Mãng học tiếng kêu của Thiên Cẩu Thú kêu mãi, tiểu nha đầu cảm thấy Tiểu Cửu kêu lâu như vậy, chắc chắn sẽ khát nước.
Lâm Hiên cười cười: "Được chứ."
Hô ~
Đúng lúc này, nước trong sông bỗng nhiên giảm xuống. Mấy người Tuyền Châu nhìn thấy nước trước mặt mình trở nên khô cạn trong nháy mắt.
Tuyền Ấu vội vươn tay chỉ vào mặt sông lên tiếng nói ra: "Cha cha, hết nước rồi!"
Tuyền Châu ngẩng đầu xem xét, chỉ thấy nơi xa thủy quang nối liền trời, một cột nước cự đại xoay tròn mà lên, bay thẳng vào trong mây xanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]