"Bản tọa làm gì có năng lực cứu các ngươi?" Diễn Nguyệt Thánh Chủ nghe vậy không khỏi lắc đầu cười một tiếng: "Các ngươi phải cảm tạ Đế phu a!"
Khi hắn dịch chuyển qua một bên, ba người Triệu Thanh Vân, Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn cũng nhìn thấy Lâm Hiên đứng cách đó không xa.
Nhìn thấy Lâm Hiên mạo như thiên thần, khí chất cử thế vô song. Ba người đều lộ ra vẻ mặt tràn đầy thành kính, vội vàng tiến lên quỳ lạy lên tiếng nói ra: "Đa tạ Đế phu xuất thủ cứu giúp!"
Lâm Hiên lạnh nhạt đưa tay nói: "Việc rất nhỏ, không cần đa lễ."
Ba người quay đầu nhìn thấy U Minh khổng lồ giống như núi, không khỏi yên lặng gật đầu. Đế phu tàn sát U Minh to lớn như vậy, sau đó vẻ mặt vẫn bình tĩnh thoải mái. Hắn khí độ lòng dạ quảng đại, vượt qua trí tưởng tượng của người bình thường. Đối với hắn, cứu ba người đúng là không đáng là gì cả.
"Cha!"
Lúc này, mấy người Tuyền Châu chạy đến chỗ Lâm Hiên đang đứng. Vừa rồi Diệp Diễm xé rách bụng của mình, Lâm Hiên kịp kêu các nàng xoay người sang chỗ khác, đi qua một bên chơi. Bây giờ chuyện đã được giải quyết triệt để, các tiểu nha đầu lập tức chạy đến chỗ của hắn.
Bốn tiểu nha đầu bổ nhào vào trong ngực Lâm Hiên, muốn hắn ôm mình xem Ma Tâm U Minh. Lâm Hiên chú ý tới biểu cảm của bốn tiểu nha đầu đều cực kỳ nghiêm túc, dáng vẻ giống như là đang cẩn thận nghiên cứu Ma Tâm U Minh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3682502/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.