Tân Khải Thiên quả thực có chút đau lòng đến không thể hô hấp. Nếu biết Đông Hoàng Tử U cường hãn bực này, vậy hắn sẽ lập tức đồng ý với yêu cầu của Đông Hoàng Tử U. Mà không phải cố ý chọc giận nàng, để nàng tiến thêm một bước, đưa ra yêu cầu Cổ Kình Tông quy thuận Động Nguyên Thiên.
Chỉ là bây giờ nói gì cũng đã chậm, trên đời không có thuốc hối hận.
Đông Hoàng Tử U vừa ra tay thì chú định Cổ Kình Tông sẽ trở thành nanh vuốt dưới tay nàng. Sợ Đông Hoàng Tử U đổi ý giết mình, lại diệt Cổ Kình Tông, Tân Khải Thiên cực kỳ không muốn lấy tông môn đại ấn trong nạp giới ra. Đưa nó đưa lên để bày tỏ đó thần phục.
"Xin bệ hạ nể mặt nhận lấy đại ấn tông ta, từ nay về sau Cổ Kình Tông nghe bệ hạ, như thiên lôi sai đâu đánh đó."
"Ừm:" Đông Hoàng Tử U ngón tay ngọc vẩy một cái, thu hồi tông môn đại ấn Cổ Kình Tông.
Bên cạnh ba người Đường gia thấy thế đều lộ ra vạn phần kính nể. Nữ Đế bệ hạ chỉ xuất một chiêu thì dọa Tần Khải Thiên quỳ xuống đất thần phục, chủ động giao ra đại ấn tông môn, nàng uy vọng như thiên uy cuồn cuộn.
Chuyển ánh mắt, bọn họ nhìn về phía Lâm Hiên ngồi bên cạnh Đông Hoàng Tử U, lộ ra kính sợ lần nữa. Nữ Đế thần uy ngập trời như thế, Đế phu bên cạnh nàng, khí tràng hoàn toàn tương hợp nàng. May mắn bọn người Tân Khải Thiên không có làm ra cử chỉ càng khác người, nếu không một khi Đế phu ra tay, Cổ Kình Tông sẽ vạn kiếp bất phục.
Đông Hoàng Tử U ngón tay ngọc khế vuốt nếp áo, vuốt phẳng một nếp uống nhỏ trên đó. Vừa làm vừa nhìn Tần Khải Thiên và Tân Trác Vũ một chút: "Chuyện thứ hai này là có liên quan đến gút mắc giữa hai nhà Tân Đường các ngươi."
Nàng trước khi tới đã đồng ý giúp Đường gia chủ trì công đạo, lúc này đại sự đã định, nàng cũng sẽ không quên hứa hẹn lúc trước.
Tân Khải Thiên và Tân Trác Vũ vẻ mặt run lên.
Mặc dù bọn họ có chuẩn bị tâm lý, Đông Hoàng Tử U sẽ ra mặt vì Đường gia. Nhưng nghe Đông Hoàng Tử U tự mình mở miệng, bọn họ vẫn cực kỳ khẩn trương.
Tần Trác Vũ linh cơ khẽ động, vội vàng đứng lên đi tới trước mặt Đường Huỳnh Huỳnh: "Huỳnh Huỳnh, là ta sai rồi! Ta không nên đối xử với hài tử như vậy, cũng không nên bỏ mặc ngươi gặp nguy hiểm mà mặc kệ!"
"Xin ngươi cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, đối xử tốt với hài tử!"
Đường Huỳnh Huỳnh cắn chặt răng ngà: "Nếu như đứa bé này không phải thể chất Thần cấp, ngươi sẽ cần nàng sao?"
"Sẽ!" Tân Trác Vũ gật đầu.
Đường Huỳnh Huỳnh nhíu chặt lông mày: "Nếu không có Nữ Đế bệ hạ làm chỗ dựa cho Đường gia chúng ta, ngươi sẽ xin lỗi ta sao?"
"Sẽ!" Tân Trác Vũ vẻ mặt kiên quyết.
"Ta không tin!" Đường Huỳnh Huỳnh vẻ mặt bi phẫn: "Từ lúc ngươi ném hài tử về mặt biển, ta đã cực kỳ thất vọng với ngươi!"
Đường Nghị tiến lên nổi giận nói: "Muội muội của ta trước khi xuất giá, toàn bộ Đường gia chúng ta đều nâng nàng ở lòng bàn tay, coi là hòn ngọc quý trên tay!"
"Nhưng mà các ngươi có mắt không tròng, chẳng những nhiều lần ép nàng sinh đẻ, lại còn ghét bỏ nàng không sinh ra nam hài, các ngươi không xứng có được nàng!"
Đường Đỉnh Thái tức giận dậm chân: "Cho nên Đường gia chúng ta quyết định mang ba đứa nhỏ về, từ đây về sau không còn quan hệ gì với các ngươi!"
Tân Khải Thiên và Tân Trác Vũ nghe xong, trong nháy mắt quá sợ hãi. Bây giờ Cổ Kình Tông đã quy thuận Động Nguyên Thiên. Nếu ba đứa nhỏ đều bị mang đi, triệt để đoạn mất quan hệ với Đường gia, như vậy sau này Cổ Kình Tông đúng là không ngóc đầu lên được ở Động Nguyên Thiên.
Hai cha con vội vàng quỳ xuống trước mặt Đông Hoàng Tử U: "Bệ hạ, chúng †a biết sai rồi, xin bệ hạ cho chúng ta một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời!"
Tần Trác Vũ khóc ròng: "Bệ hạ, ta sai rất không hợp thói thường, nhưng bọn nhỏ không thể không có cha a!"
Bọn họ biết, chỉ có Đông Hoàng Tử U mở miệng mới có thể thay đổi ý nghĩ của người Đường gia.
Đông Hoàng Tử U thoáng lâm vào trầm mặc, nàng biết, chỉ cần mình mở miệng, như vậy việc này chắc chắn trần ai lạc địa. Từ đây hai nhà Tân Đường triệt để không có chút liên quan nào, mỗi người một ngả.
Nhưng nàng nhìn ra tựa hồ Đường Huỳnh Huỳnh cũng đang xoắn xuýt, rốt cuộc muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với Tân Trác Vũ hay không, dù sao vợ chồng bọn họ còn có hai đứa bé khác.
Cho nên Đông Hoàng Tử U muốn tìm ra một biện pháp hoàn mỹ nhất để giải quyết thích đáng vấn đề này. Dù sao, mình còn có bốn cô con gái ở bên người,
không thể làm cho các nàng cảm thấy mình quá tuyệt tình.
Ngay lúc Đông Hoàng Tử U trầm mặc, Lâm Hiên mở miệng: "Nếu như đã liên quan đến bọn nhỏ, vậy để hai đứa bé khác tới quyết định, xem các nàng chọn ai."
"Đương nhiên, đừng nói cho bọn nhỏ ân oán giữa người lớn, chỉ để các nàng lựa chọn."
Kiếp trước, Lâm Hiên nhìn thấy quá nhiều kịch bản như thế này. Có đôi khi, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là để hài tử lựa chọn. Để các nàng thuận theo
bản tâm của mình mà chọn, như vậy mới không gây tổn thương cho các nàng.
Đông Hoàng Tử U sau khi nghe xong nhíu lông mày lại, chủ ý này coi như không tệ!
Cảm khái xong, Tần Trác Vũ sai người đưa hai nữ nhi đến đại điện. Hắn vẻ mặt lấy lòng, tràn đầy mong đợi hỏi các nàng: "Tình Nhi, Vũ Nhi, mẫu thân các ngươi định về Động Nguyên Thiên ở vài ngày."
"Các ngươi muốn đi với nàng hay là ở lại đây với cha?"
Hai tiểu nữ hài lập tức bổ nhào vào trong ngực Đường Huỳnh Huỳnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]