Hai người kết hôn bốn năm, cho tới nay đã sinh ba nữ nhi.
Trong mắt Đường Đỉnh Thái và Đường Nghị, tình cảm bọn họ vững chắc, hẳn là cuộc sống rất viên mãn mới đúng.
Tại sao lại gây ra chuyện xấu khó có thể tưởng tượng như vậy?
Đường Đỉnh Thái cả giận nói: "Nói hươu nói vượn! Nữ nhi của ta sao có thể sinh ra quái thai?"
Bởi vì ba tháng trước Đường Huỳnh Huỳnh vừa sinh nữ nhi thứ ba, ở cữ trong Tần gia, bọn họ cũng không có nhìn thấy đứa nhỏ này dáng dấp ra sao.
Nhưng mà từ dáng vẻ của hai đứa bé trước. Đường Đỉnh Thái cảm thấy đứa bé này chắc chắn cũng là một tiểu mỹ nhân.
Đường Nghị cũng nổi giận đùng đùng. Muội muội nhà mình thiên tư quốc sắc, sao có thể sinh ra quái thai?
Đường Huỳnh Huỳnh mặt đầy nước mắt, run rẩy mở tã lót ra một chút, để cho Đường Đỉnh Thái và Đường Nghị nhìn thấy mặt hài tử.
Tê!
Đường Đỉnh Thái và Đường Nghị vừa nhìn một chút thì lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Đường Huỳnh Huỳnh thấy thế vô cùng tuyệt vọng nói: "Ngay cả các ngươi đều cảm thấy nàng xấu, đây cũng là nguyên nhân tại sao Trác Vũ một lòng muốn giết nàng."
"Ta sinh ba thai cho Tân gia, đều là nữ hài, mà hôm nay đại ca sinh cho. Đường gia một trưởng tôn, điều này càng làm cho Trác Vũ hắn quyết tâm muốn đưa hài tử vào chỗ chết!"
Đường Đỉnh Thái và Đường Nghị nghe vậy không khỏi liếc nhau.
Xem ra là bởi vì Đường Nghị sinh một đứa con trai, kích thích Tần Trác Vũ, mới khiến cho hắn hạ ngoan thủ như thế.
Đường Đỉnh Thái cả giận nói: "Dù có ngàn vạn lý do, Tân Trác Vũ cũng không nên ra tay với hài tử! Ra tay với con gái ta!"
"Trước kia Đường gia chúng ta kính trọng Tần gia, nhưng bây giờ, Tần gia chính là kẻ địch của Đường gia ta!"
Đường Nghị cũng nắm tay nói: "Không sai, muội muội và hài tử không thể chịu khổ oan, nhất định phải đòi Tần gia cho một lời giải thích!"
Trước kia Tần gia có Động Nguyên Đại Đế ở sau lưng làm chỗ dựa, Đường gia mọi thứ đều sẽ ủy khúc cầu toàn. Bây giờ Động Nguyên Thiên rơi vào tay Huyền
Băng Nữ Đế.
Mấy người Đường Đỉnh Thái đều cảm thấy nhất định phải giúp Đường Huỳnh Huỳnh và hài tử lấy lại công đạo mới được.
Đường Huỳnh Huỳnh lắc đầu thở dài: "Tân gia thế lớn, muốn đòi Tần gia giải thích, nói nghe thì dễ?”
"Cha, ca ca, các ngươi chớ có xúc động, nên nghĩ biện pháp cứu hai đứa bé khác, để tránh Trác Vũ giận lây sang các nàng!"
Đường Đỉnh Thái vẻ mặt kiên quyết: "Yên tâm, cho dù cha bỏ qua cái mạng già này cũng phải mời Nữ Đế bệ hạ chủ trì công đạo cho ngươi!"
Nữ Đế bệ hạ?
Đường Huỳnh Huỳnh mãnh kinh.
Cửu Thiên Tiên Vực, Nữ Đế duy nhất chính là vị Huyền Băng Nữ Đế vắt ngang cổ kim đó, tại sao cha muốn mời nàng xuất mã?
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến Huyền Băng Ngọc Liễn ngừng ở trước cửa phủ, không khỏi giật mình một cái, bỗng nhiên hiểu hết thảy.
"Chắc chắn là Huyền Băng Nữ Đế cầm xuống Động Nguyên Thiên, quân lâm nơi đây nên cha mới nói như vậy!"
Ngẩng đầu. Nàng thấy một nữ tử mặc váy tím, đẹp đến làm thiên địa ảm đạm đi ra cửa.
Nữ tử này phương hoa tuyệt đại, không gì sánh được. Trong ngàn vạn xinh đẹp vũ mị, có một tia uy nghiêm Đế Hoàng, làm cho người không dám nhìn thẳng.
Đường Huỳnh Huỳnh nhịn không được hai chân mềm nhữn, ầm vang quỳ xuống đất: "Tiểu nữ bái kiến Nữ Đế bệ hại"
Đường Đỉnh Thái và Đường Nghị vội vàng xoay người, nhìn thấy Đông Hoàng Tử U đi ở đằng trước, Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi cũng đi theo ra.
Đường Đỉnh Thái vội vàng quỳ xuống đất: "Khởi bẩm bệ hạ, con rể vi thần Tân 'Trác Vũ lang tâm cẩu phế, phát rồ, lại tự tay tàn sát nữ nhi mình, suýt nữa làm hại tiểu nữ mệnh tang chân núi."
"Tân gia thế lớn, nhưng vi thần thực sự nuốt không trôi một hơi này, vi thân nguyện trả bất cứ giá nào, xin bệ hạ giúp tiểu nữ chủ trì công đạo!"
Tần gia mặc dù đáng sợ nhưng hắn cảm thấy chỉ cần Đông Hoàng Tử U xuất mã thì chắc chắn có thể ép đến bọn họ cúi đầu. Chớ nói chỉ là bên người Nữ Đế còn có Đế phu không ai bì nổi.
Trước mặt bọn họ, Tân gia không tính là gì!
Đông Hoàng Tử U lạnh nhạt nhìn Đường Huỳnh Huỳnh một chút: 'Chuyện tần gia, trãm tự có thuyết pháp."
Cho dù không xảy ra chuyện của Đường Huỳnh Huỳnh, Đông Hoàng Tử U sớm muộn cũng sẽ ra tay với Tân gia.
Bởi vì Tân gia trước đó mượn quan hệ Động Nguyên Đại Đế, không ngừng thu hoạch vô số tài nguyên từ Động Nguyên Thiên.
Chỉ với chuyện quảng nạp môn đồ. Bọn họ cách mỗi ba năm sẽ đến Động Nguyên Thiên chọn lựa ba ngàn đệ tử thiên phú đỉnh cấp. Về phần các loại tu luyện tài nguyên, vậy càng không cần phải nói, trên cơ bản là muốn là lấy.
Bây giờ Đông Hoàng Tử U chấp chưởng Động Nguyên Thiên, nhất định phải cắt phúc lợi của bọn họ.
Không có quy củ, không thành phạm vi. Đông Hoàng Tử U cũng sẽ không để Động Nguyên Thiên thành hậu hoa viên của người khác.
Mà bây giờ xảy ra chuyện của Đường Huỳnh Huỳnh, vừa khéo cho Đông Hoàng Tử U đủ lý do giải quyết vấn đề Tân gia.
'Thấy Đông Hoàng Tử U có ý xuất thủ, một nhà ba người Đường Đỉnh Thái mừng rỡ không thôi, vội vàng dập đầu cảm tạ.
Mấy người Tuyền Châu chạy đến trước mặt Đường Huỳnh Huỳnh, tò mò nhìn †ã lót trong ngực nàng: "A di, ngươi che mặt tiểu bảo bảo như vậy, nàng sẽ rất buồn bực!"
"Cha chúng ta nói, mỗi một đứa bé đều là bảo bối trời cao ban cho phụ mẫu." "Nếu là bảo bối, vậy sao lại hù người ta được?"
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu đồng thời gật đầu đồng ý: "Đúng đó đúng đói"
Mỗi một đứa bé đều là bảo bối trời cao ban cho phụ mẫu? Các tiểu nha đầu nói như vậy khiến cho đám người không khỏi nhìn về phía
Lâm Hiên. Không hổ là Đế phu, lời nói ra đúng là mới lạ, còn ẩn chứa triết lý nhân sinh, có thể xưng nhận thức chính xác a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]