Chương trước
Chương sau
"Ta nhìn thấy vừa rồi Đế phu phóng thích ra kim sắc cự nhân, hản là Phật Đạo. viễn cổ thủ hộ thần La Sát Thần, xem ra Đế phu và Phật Đạo đúng là có nguồn

gốc không ít!"

"Hóa ra Đế phu còn là Chân Phật đương thời, lợi hại a Đế phu!"

Ngay cả Mộ Ấu Khanh đều vô cùng giật mình nhìn Lâm Hiên. "Trời ạ, không ngờ được là biểu tỷ phu còn có thân phận thần kỳ như thết”

"Ngay cả Định Thiền đều sùng bái hắn như thế, xem ra thiên hạ Phật Đạo lấy hắn vi tôn thật!"

Tiểu ny tử nghĩ thầm, biểu tỷ chọn người, ánh mắt thật là độc, nàng lập tức. chọn được nam nhân giống như thần như biểu tỷ phu, đúng là khiến người ta đố ky muốn chết!

Lúc này Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính đã tỉnh lại.

Hai người nằm trên đất, ngưng thần cảm nhận khí tức của mình, không khỏi giật nảy cả mình.

"Ta lại trở về dáng vẻ lúc trước!"

Bọn họ liếc nhìn nhau, phát hiện ma khí của đối phương hoàn toàn không có, cũng không còn là ma đầu như lúc nãy nữa.

Đứng dậy ngẩng đầu mặt nhìn không trung, hai người đều cực kỳ kính sợ ngưỡng vọng Lâm Hiên.

"Vừa rồi nếu không phải Đế phu kịp thời ra tay, chỉ sợ bây giờ ta đã chết không có chỗ chôn!"

Hồi tưởng lại khoảnh khắc Kim Cương Phục Ma Phiên rơi xuống, hai người lòng còn sợ hãi.

Bọn họ vội vàng bay đến trước mặt Lâm Hiên, kinh sợ cúi người chào: "Đa tạ Đế phu xuất thủ cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích!"

Lâm Hiên thản nhiên nói: "Không cần đa lễ."

Đối với Lâm Hiên, nếu không phải có hai người này ra tay, cũng sẽ không hấp dẫn Phục Hi Cầm xuất thế, từ đó để cho mình lấy không một cái bảo bối tốt. Hơn nữa chúng nữ nhi đều không hi vọng bọn họ chết, đương nhiên Lâm Hiên sẽ ra tay giúp.

Tiện tay mà thôi, có thể làm cho mình dựng lên hình tượng vĩ đại trong lòng chúng nữ nhi, sao lại không làm?

"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!" Định Thiền chắp tay trước ngực: "Một đao vừa rồi của Tôn Giả, chẳng những cứu được hai người các ngươi, còn chém tâm ma của các ngươi, để các ngươi

chân chính trùng sinh a!"

Nhất đại Vị Lai Phật, trong mắt lóe ra trí tuệ quang mang, tựa hồ xem thấu hai người Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính.

Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính nghe vậy đều gật đầu đồng ý.

"Cao tăng nói đúng, Đế phu đúng là có ân tái tạo với chúng ta!"

Lâm Hiên ngoạn vị nói: "Vậy bây giờ các ngươi còn muốn giết chết đối phương sao?"

Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính vội vàng lắc đầu: "Đế phu xuất thủ cứu hai ta, tại hạ nào dám động thủ?"

"Chỉ là bởi vì nguyên nhân này?" Lâm Hiên nhìn hai người, trong mắt có một tia cao thâm mạt trắc.

Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính hai mặt nhìn nhau. Đúng là bọn họ đã không muốn giết chết đối phương. Nhưng là sao lại như vậy bọn họ cũng không rõ.

Lúc đầu, bọn họ coi là bởi vì Lâm Hiên cứu bọn họ, mình không dám làm như: thế. Nhưng Lâm Hiên nói như vậy, bọn họ cảm thấy hản là không chỉ bởi vì sợ Lâm

Hiên, còn có nguyên nhân khác.

Chỉ là cho dù bọn họ suy nghĩ như thế nào cũng không hiểu thấu nguyên nhân trong đó.

Giang Mạc Sầu vội vàng hành lễ với Lâm Hiên: "Mời Đế phu chỉ rõ!"

Tiêu Kính cũng nói: "Đế phu cao thâm mạt trắc, xin thứ cho tại hạ ngu dốt!"

Lâm Hiên mỉm cười: "Ta hỏi các ngươi, nếu nữ tử các ngươi thích vẫn còn, các ngươi cảm thấy nàng sẽ hi vọng các ngươi tàn sát lẫn nhau sao?"

Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính không cần suy nghĩ lắc đầu: "Sẽ không!"

Lâm Hiên nhẹ nhàng gật đầu: "Cho nên, chuyện các ngươi phải làm không phải giết chết đối phương mà là buông xuống!”

Đã ra tay trợ giúp hai người này, Lâm Hiên cũng không để ý làm người tốt đến cùng, nói thêm vài câu. Về phần có thể điểm hóa tới trình độ nào, vậy phải xem

ngộ tính của hai người.

Lâm Hiên cảm thấy bọn họ đều là nhất đại thiên kiêu Thần Bảng, ngộ tính cũng không kém.

Cho nên không nói thêm, quay người đi đến chỗ mấy người Tuyền Châu.

Nhìn thấy hắn một bộ áo trắng phong thái vô biên, Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính đều nhịn không được dư vị những gì hắn mới nói.

Rất nhanh, hai người nhao nhao mặt giãn ra, lộ ra nét mừng. "Ta biết rồi! Sở dĩ chúng ta nhập ma là bởi vì quá chấp nhất oán hận trong

lòng, để oán hận này cao hơn yêu dành cho Tâm Nhã!" Giang Mạc Sầu nhịn không được lớn tiếng nói.

Tiêu Kính liên tục gật đầu: "Cho nên Đế phu nói chúng ta buông xuống, chính là buông xuống cừu hận trong lòng, nhặt lại mỹ hảo lúc trước, không quên sơ tâm, như thế mới là chân chính yêu dành cho Tâm Nhã a!"

Hai người sau khi nói xong, không khỏi lộ ra vẻ mặt tự giễu. Bọn họ cảm thấy cả đời này mình sai đến quá bất hợp lí. Vốn cho là giết chết đối phương mới có thể chứng minh tình cảm mình dành cho Lâm Tâm Nhã. Nhưng lại không biết, Lâm Tâm Nhã hoàn toàn không hi vọng bọn họ tàn sát lẫn nhau. Mà hi vọng bọn họ hòa hảo như lúc ban đầu, như thế mới không cô phụ nàng liều mạng cứu được hai người.

Định Thiền ở một bên liên tục gật đầu: "A Di Đà Phật, buông xuống chính là đại trí tuệ."

"Tôn Giả truyền thụ trí tuệ này cho các ngươi, chính là hi vọng các ngươi có thể có được cảm ngộ như thế này a!"

Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính đồng thời gật đầu: "Cao tăng nói rất đúng, Đế phu chính là sao kim trên trời, chiếu sáng linh trí hai ta, kéo chúng ta từ bể khổ vô biên ra!"


"RõI"

"Đa tạ trụ trì!"

Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính theo Định Thiền đi tới trước mặt Lâm Hiên. Biết được thỉnh cầu của bọn họ, Lâm Hiên cười nhạt một tiếng, liếc nhìn hai

người: "Hai người các ngươi cả đời bị chữ tình vây khốn, đến mức đọa nhập Ma Đạo, suýt nữa vạn kiếp bất phục."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.