Kế tiếp Lâm Hiên biểu hiện cũng nghiệm chứng suy đoán của đám người. Để bọn họ mở rộng tầm mắt, đại bão sướng tai.
Đương ~ đương ~ đương ~
Lâm Hiên ngón tay càng động càng nhanh, đàn tấu ra âm luật cũng là trầm bồng du dương, nhanh chậm thích hợp, uyển chuyển sục sôi, tinh diệu tuyệt luân.
Lúc cao vút, như rừng núi reo vang.
Lúc trầm thấp, như nước suối chảy xuôi.
Thanh âm thiên ngoại này khiến cho tất cả mọi người nghe được say đắm ở trong đó. Toàn thân lỗ chân lông mở rộng, giống như ngâm trong vô tận thiên ngoại Linh tuyền.
Mà kết hợp với tiếng đàn dễ nghe như thế là dáng người tiêu sái phiêu dật, phi phàm tuấn mỹ của Lâm Hiên. Hắn một bộ áo trắng, ống tay áo theo gió vù vù,
theo mây bay mà động.
Bóng người hoàn mỹ thon dài lơ lửng trên vạn trượng hà quang, để hẳn giống như thần minh trên trời rơi xuống, toàn thân lấp lánh hào quang không ai bì nổi.
Một thanh cổ cầm đặt ngang trước người, hai tay vung vẩy thì có thanh âm như cao sơn lưu thủy rơi xuống, đúng là khiến người ta muốn không sùng bái đều
không được.
Mộ Ấu Khanh hai tay ôm ngực, ngưỡng vọng Lâm Hiên trong mây bay: "Biểu tỷ đúng là đẹp trai ra chân trời!"
Mấy người Tuyền Châu cũng học dáng vẻ Mộ Ấu Khanh, mở to hai mắt nhìn Lâm Hiên.
"Cha thật là lợi hại nha!" "Cha đánh đàn quá êm tai!" "Ừm ừm, lần sau ta muốn hắn đàn cả ngày, dù đi ngủ cũng muốn nghe!"
"ý kiến hay!"
Mà muốn nói người kích động nhất ở đây, thuộc về Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính. Từ khi bọn họ thể hiện ra Nhạc đạo thiên phú, chịu đủ thế nhân khen ngợi, hưởng hết tất cả vinh quang. Hai người đều cảm thấy mình là thiên chỉ kiêu tử độc nhất vô nhị, trời sinh nên đứng trên đỉnh phong Nhạc đạo, tận hưởng thế nhân cúng bái. Nhưng mà Lâm Hiên vừa ra tay, khiến cho bọn họ hiểu trước kia mình nông cạn cỡ nào.
So với Lâm Hiên, cái gọi là thiên phú của bọn họ kém rất nhiều! Nếu như muốn so sánh, đó cũng là khác nhau một trời một vực, không thể so sánh nổi!
"Đế phu tiện tay một khúc, tựa như tiếng trời, hắn tạo nghệ tuyệt đối đứng hàng Tông Sư!"
"Đàn tấu tinh xảo như thế, đúng là khiến người mở rộng tâm mắt, đại bão sướng tai! Cùng là một khúc 'Phục Hi Thập Tam Âm, trong tay Đế phu như là tiên
giới thanh âm!”
Hai người nhịn không được thấp giọng tán thưởng, trong mắt đều là vẻ sùng bái kính sợ.
Đương ~ Lâm Hiên ngón tay vẩy một cái, đàn tấu ra âm phù cuối cùng.
Toàn trường đều trầm mặc.
Tất cả mọi người vẫn chưa thỏa mãn, hận không thể vĩnh viễn nghe mới tốt.
Lúc này bên trong Phục Hi Cầm lóe ra một bóng người màu vàng óng, hư hư ảo ảo đứng trước mặt Lâm Hiên.
Cầm Đế Nam Cung Chiêu cung kính hành lễ với Lâm Hiên: "Các hạ kỹ nghệ siêu tuyệt, đứng hàng Tông Sư, đạn tấu 'Phục Hi Thập Tam Âm giống như tiếng trời, đúng là khiến người bội phục!”
"Bản tọa thân là chủ nhân đời thứ mười chín của Phục Hi Cầm, dựa vào đàn này hưởng dự thế gian mười vạn năm, sau khi chết lưu lại một đạo thần hồn bên trong đàn, mục đích là hi vọng một ngày kia có thể gặp được một người mạnh hơn bản tọa."
"Hôm nay, rốt cục bản tọa đụng phải các hạ! Chủ nhân mới của đàn này, trừ ngươi ra không còn là ai khác!"
Nói xong, bóng người kim sắc biến mất giữa thiên địa trong nháy mắt.
Tất cả mọi người thấy cảnh này, trong lòng cảm thán không thôi. Ngay cả Cầm Đế đều tôn sùng Đế phu như thế, hắn mới xứng đáng là tân chủ nhân của Phục Hi Cầm!
Thấy Nam Cung Chiêu thành ý khẩn thiết như thế, sau đó Lâm Hiên vung tay lên, bỏ Phục Hi Cầm vào trong túi. Đối với hắn, Phục Hi Cầm mặc dù có thể đàn tấu ra sóng âm lực sát thương to lớn. Nhưng so với coi nó là vũ khí, hắn càng
muốn lấy nó đàn tấu mấy từ khúc dễ nghe cho chúng nữ nhi.
Vừa rồi hắn nghe được rõ ràng nguyện vọng của chúng nữ nhi, bây giờ Phục Hi Cầm nơi tay, giúp các nàng thực hiện nguyện vọng dễ như trở bàn tay.
Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính vội vàng tiến lên hành lễ với Lâm Hiên.
"Lục Chỉ Cầm Tiên Giang Mạc Sầu, bái kiến Đế phu!"
"Tiêu Cửu Lang Tiêu Kính, bái kiến Đế phu!”
Hai người mặc dù là tử địch, trước mặt Lâm Hiên cũng không dám làm càn. Vừa rồi một lòng quyết chiến, không nhìn thấy Lâm Hiên ở đây. Chuyện này khiến cho trong lòng bọn họ thấp thỏm lo âu, sợ khiến cho Lâm Hiên cảm thấy mình kiêu căng, chậm trễ hắn.
Lâm Hiên lễ phép lên tiếng chào hỏi hai người.
Hai người này sống hơn hai vạn năm, cũng coi là tiền bối. Lại khách khí lễ đãi với mình như thế, Lâm Hiên cũng không phải một người tự cao tự đại, cũng đáp lễ.
Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính lập tức trong lòng buông lỏng, cảm khái Lâm Hiên đúng là ôn tồn lễ độ, tràn ngập phong độ nhẹ nhàng.
Nhưng mà bọn họ đều cảm thấy đối mặt nhân vật như Lâm Hiên, tuyệt đối không thể bởi vì hắn khách khí mà có chút bất kính.
Thế là Giang Mạc Sầu hành lễ lần nữa: "Xin hỏi Đế phu, đều là 'Phục Hi Thập Tam Âm, vì sao vừa rồi chúng ta ngay cả một sợi dây đàn đều không thể kích thích?"
Tiêu Kính nói bổ sung: "Có phải là bởi vì tu vi chúng ta không đủ hay không?”
Lâm Hiên nhìn thấy bọn họ thực tình thỉnh giáo, nói ra: "Phục Hi Cầm tổng cộng có bảy dây đàn, mỗi một dây đều ẩn chứa một cái pháp trận, bảy dây đàn có
"Đế phu đúng là nghe nhiều biết rộng, kiến thức thông thiên, tại hạ bội phục!" Lâm Hiên khẽ gật đầu, trở về đình ngắm cảnh với mấy người Tuyền Châu.
Giang Mạc Sầu và Tiêu Kính thấy Lâm Hiên rời đi, vẻ mặt đồng thời lạnh xuống. Hai người liếc nhau, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng một lần nữa.
Giang Mạc Sầu: "Vừa rồi chỉ là nhạc đệm, hôm nay nhất định phải kết thúc ân oán giữa ngươi ta!"
Tiêu Kính: "Không có Phục Hi Cầm, ta vẫn có thể giết chết ngươi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]