Vội vàng quỳ trên mặt đất hung hăng dập đầu ba cái:
"Vâng vâng vâng! Tiểu nhân về sau cũng không dám nữa! Đa tạ tiên thượng thủ hạ lưu tình!"
Sau khi nói xong, vội vàng bò lên lưng Thiểm Điện Ma Điêu rời đi.
Bởi vì quá mức bối rối thất thố, gia hỏa này thiếu chút đã cưỡi Thiểm Điện Ma Điểu đâm vào khe nước ven đường.
Nhìn thấy giặc cướp hoảng hốt chạy bừa, mấy nhóc Tuyền Châu cùng Giản Đan, Giản Ước đều bị chọc cho phát cười.
Giản Đan vội vàng nhặt bạc lên, cúi đầu với Lâm Hiên: "Đa tạ thúc thúc!"
Giản Ước cũng gật đầu: "Nếu không có thúc thúc, hôm nay chúng ta không có một phân tiền mang về, mẫu thân sẽ khổ hơn."
Tuyền Châu thương hại hỏi: "Tỷ tỷ, mẹ ruột của các ngươi đến cùng làm sao?"
Giản Đan lắc đầu: "Chúng ta cũng không biết mẫu thân đến cùng làm sao, dù sao đã qua một năm, nàng càng ngày càng không xong."
Trong mắt Giản Ước lại có ánh nước:
"Chúng ta rất sợ mẫu thân sẽ chết mất, cho nên đi ra ngoài bán hoa, muốn mua đồ ăn cho nàng, tiền còn lại mua thuốc cho nàng."
"Thế nhưng mẫu thân không lo ăn, thuốc gì cũng không uống, nàng vẫn luôn nói mình không có bệnh, ta và tỷ tỷ thật không biết nên làm thế nào mới tốt. .. Ô ô
ôm
Giản Đan nghe nói như thế, cũng không nhịn được ô ô ô ~ khóc lên.
Mấy nhóc Tuyền Châu thấy thế, cũng đều lộ ra sắc mặt bi thương, con mắt đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3681268/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.