Chương trước
Chương sau
Vội vàng quỳ trên mặt đất hung hăng dập đầu ba cái:

"Vâng vâng vâng! Tiểu nhân về sau cũng không dám nữa! Đa tạ tiên thượng thủ hạ lưu tình!"

Sau khi nói xong, vội vàng bò lên lưng Thiểm Điện Ma Điêu rời đi.

Bởi vì quá mức bối rối thất thố, gia hỏa này thiếu chút đã cưỡi Thiểm Điện Ma Điểu đâm vào khe nước ven đường.

Nhìn thấy giặc cướp hoảng hốt chạy bừa, mấy nhóc Tuyền Châu cùng Giản Đan, Giản Ước đều bị chọc cho phát cười.

Giản Đan vội vàng nhặt bạc lên, cúi đầu với Lâm Hiên: "Đa tạ thúc thúc!"

Giản Ước cũng gật đầu: "Nếu không có thúc thúc, hôm nay chúng ta không có một phân tiền mang về, mẫu thân sẽ khổ hơn."

Tuyền Châu thương hại hỏi: "Tỷ tỷ, mẹ ruột của các ngươi đến cùng làm sao?"

Giản Đan lắc đầu: "Chúng ta cũng không biết mẫu thân đến cùng làm sao, dù sao đã qua một năm, nàng càng ngày càng không xong."

Trong mắt Giản Ước lại có ánh nước:

"Chúng ta rất sợ mẫu thân sẽ chết mất, cho nên đi ra ngoài bán hoa, muốn mua đồ ăn cho nàng, tiền còn lại mua thuốc cho nàng."

"Thế nhưng mẫu thân không lo ăn, thuốc gì cũng không uống, nàng vẫn luôn nói mình không có bệnh, ta và tỷ tỷ thật không biết nên làm thế nào mới tốt. .. Ô ô

ôm

Giản Đan nghe nói như thế, cũng không nhịn được ô ô ô ~ khóc lên.

Mấy nhóc Tuyền Châu thấy thế, cũng đều lộ ra sắc mặt bi thương, con mắt đều đỏ.

Tuyền Hàm kéo tay áo Lâm Hiên hỏi: "Cha, cha có thể biết mẫu thân các tỷ tỷ bị làm sao không?”

Lâm Hiên cưng chiều cầm tay nhỏ của nàng, ôn hòa nói: "Cha đến xem mới biết được."

Chúng nữ nhi nhìn qua đều rất muốn giúp trợ Giản Đan cùng Giản Ước, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đồng thời, hắn cảm giác tình huống của mẫu thân Giản Đan cùng Giản Ước không đơn giản.

Bởi vì hắn vừa cẩn thận dò xét một chút Giản Đan cùng Giản Ước, phát hiện các nàng đúng là Ngũ Hành Linh Căn hiếm thấy.

Có thể sinh ra hài tử có căn cốt bực này, mẹ của các nàng tuyệt không phải người bình thường.

Mấy nhóc Tuyền Châu thấy Lâm Hiên nói như vậy, tựa như thấy được vô biên hi vọng, nhao nhao lộ ra sắc mặt vui vẻ.

"Các tỷ tỷ, cha ta muốn đi giúp đỡ mẫu thân của hai người!"

Giản Đan cùng Giản Ước nghe xong, cũng đều lộ ra một tia mừng rỡ.

Mặc dù tình huống của mẫu thân vô cùng khó giải quyết.

Nhưng khi đối mặt với Lâm Hiên, trong lòng của các nàng không khỏi dâng

lên vô hạn hi vọng, thực chất trong lòng đã cảm thấy Lâm Hiên có năng lực giải quyết tất cả vấn đề.

Một dãy núi vắng vẻ nào đó của Đông Linh Quốc. Dưới chân Ma Sơn to lớn có một tòa nhà gỗ đơn sơ.

Bốn phía nhà gỗ bao quanh một vòng hàng rào làm từ cây gỗ khô, làm thành một cái sân giản dị.

Trong sân có một vạc nước, còn có hai đống cỏ khô dùng để nhóm lửa, nhìn qua hoàn cảnh đặc biệt đơn sơ nghèo khó.

Lúc này. Trong nhà gỗ cũ nát. Đứng mười mấy thân hình cao lớn uy mãnh, ma đạo tu sĩ mặc áo đen

Cho dù sắc mặt bất động, quanh thân bọn hắn đều ẩn ẩn quanh quẩn từng đạo ma khí, nhìn qua tu vi đều có chút tinh thâm.

Ở trước mặt bọn họ có một giường gỗ nhỏ hẹp.

Trên giường nằm nghiêng một nữ tử xinh đẹp tuổi vừa ba mươi, mặt mũi trắng bệch.

Trong một nháy mắt, đôi mắt nữ tử bỗng nhiên tán loạn. Sau đó lại tụ hợp cùng một chỗ, nhìn qua đặc biệt quỷ dị. Nàng chính là mẫu thân của Giản Đan cùng Giản Ước, Giản Phi Yên.

Ánh mắt liếc nhìn một đám người trước mặt, Giản Phi Yên nhìn tên nam tử râu đen ở giữa:

"Dịch thúc thúc, các ngươi đều có sự vụ quấn thân, bây giờ không cần lãng phí thời gian đến đây."

Nam tử râu đen Dịch Biệt Hạc lắc đầu: "Tiểu thư, ngươi nói chúng ta có thể nào trơ mắt nhìn ngươi chết đi?"

Hắn nói xong lời này, mười mấy nam tử xung quanh cũng đều lộ ra bi thương và vẻ không đành lòng.

Giản Phi Yên vốn là Ám Thánh Giáo Thánh nữ, tín đồ đến ngàn vạn, thân phận vô cùng hiển hách cao quý.

Đáng tiếc nàng gặp người không tốt.

Chẳng những bị một nam tử lừa gạt thân thể, sinh ra một đôi nữ nhi, còn bị nam tử kia liên hợp Thánh nữ một thánh địa ám toán.

Chẳng những bị buộc dẫn hài tử rời đi Ám Thánh Giáo, còn trúng một loại huyền công cực kỳ ác độc, cả ngày ngấp nghé bên bờ vực sinh tử, càng không ngừng hao phí sinh mệnh lực, cho tới bây giờ thoi thóp, gần đất xa trời.

Mà bọn người Dịch Biệt Hạc, vốn đều là hộ pháp của Ám Thánh Giáo, nhận đại ân của Giản Phi Yên, bởi vậy có quan hệ thân cận với nàng.

Khi Giản Phi Yên bị đuổi ra Ám Thánh Giáo, bọn hắn cũng đều bị ép rời đi.

Cũng may đều có tài nguyên giao thiệp, không quá mấy năm đã thành lập tông môn riêng, phát triển coi như không tệ.

Mắt thấy mình phát triển không ngừng, thánh nữ Giản Phi Yên lại từng đối với mình không tệ lại rơi vào kết quả như vậy, bọn người Dịch Biệt Hạc mười phần không đành lòng.

Giản Phi Yên cười khổ một tiếng: "Mọi loại đều là mệnh, ta chết thì chết vậy, chỉ là không thể để cho hai nữ nhi lại chịu tội."

"Các ngươi đã tới, ta sẽ giao các nàng cho các ngươi, xin các ngươi nể tình ta, đưa các nàng đi cùng."

"Aizz"


Làm cho người kính sợ là, ở trong đoàn huyền hắc chỉ khí này, thỉnh thoảng hiện ra kiếp lôi màu tím đen.

Mỗi khi kiếp lôi sáng lên, có một đôi mắt thật to nhìn chằm chằm đám người.

Làm cho da đầu tất cả mọi người có chút run lên, nội tâm sợ hãi không thôi. "Quả nhiên là Đạo Kiếp tiền bối!"

Bọn người Dịch Biệt Hạc không dám lãnh đạm, vội vàng hành lễ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.