Ngay tại thời điểm mấy nhóc Tuyền Châu vây xem tấn mãnh hầu. Sát vách trong phòng, ba người Mâu Chấn Trạch lặng lẽ đi vào.
Ba người nháy mắt lẫn nhau, rón rén đi đến bên tường, vểnh tai thám thính động tĩnh phòng Lâm Hiên.
Chỉ nghe thấy một giọng nói hơi tức giận vang lên:
"Hừi Mấy tên bại hoại này, vậy mà len lén tiến đến, tưởng chúng ta không phát hiện ra sao?"
Tuyền Châu cố ý làm ra bộ dáng hù dọa tấn mãnh hầu.
Ba người Mâu Chấn Trạch nghe thấy lời này, lại là một phen ý tứ khác. Ánh mắt ba người không khỏi run lên, lộ ra vẻ khẩn trương.
"Không được! Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?"
Bọn hắn nghĩ thầm, mình chưa hề gặp Lâm Hiên.
Theo lý mà nói.
Lâm Hiên cùng các con của hắn căn bản sẽ không nhận ra mình, càng không chú ý tới nhất cử nhất động của mình.
Nhưng câu nói này của Tuyền Châu, thật giống như đang nói bọn hắn.
Phải biết rằng vì không làm cho Lâm Hiên cảnh giác, ba người bọn hắn giống mấy tên trộm, len lén đi tới lầu ba, sau đó tiến vào phòng.
Bởi vì sát vách phòng Lâm Hiên không có bất kỳ động thái gì, ba người nhao nhao hít sâu một hơi, quyết định yên lặng theo dõi tiếp.
Lúc này giọng nói Tuyền Hi cũng vang lên: "May mắn có cha, ngay từ đầu đã biết các ngươi muốn vào làm chuyện xấu!"
Tê ~
Nghe nói như thế, thân thể ba người Mâu Chấn Trạch khẽ run lên, một cảm giác chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3681265/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.