Đông Hoàng Tử U chú ý tới son trên tay tiểu nha đầu dính vào trái cây, vừa muốn nhắc nhở một câu, tiểu nha đầu đã bỏ quả vào miệng Lâm Hiên.
Lúc này Lâm Hiên đang giúp Tuyền Hi lột vỏ trái cây, cũng không có chú ý tới Hồng Sương Vũ Quả dính đầy son, một ngụm nuốt vào.
"Ừm?"
Lâm Hiên khẽ chau mày, mùi thơm son thật nồng.
Lấy tu vi của hắn, giác quan cực kỳ nhạy cảm, lập tức phân biệt ra được đây là mùi son thủy tỉnh của Đông Hoàng Tử U.
Không khỏi quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi môi hồng nhuận ướt át, lóe ánh sáng óng ánh của Đông Hoàng Tử U.
Đông Hoàng Tử U nhìn thấy Lâm Hiên khẽ nhíu mày, không khỏi tâm thần khẽ động.
Chẳng lẽ hắn không thích vị này?
Lúc này Tuyền Châu chú ý tới trên đầu ngón tay mình dính son, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên:
"Cha, hình như ta không cẩn thận dính son của mẫu thân, còn cho ngươi ăn, có khi nào khiến cho mùi vị của trái cây thay đổi không?"
Lâm Hiên vuốt ve đầu tiểu nha đầu, cười nói: 'Không có, vẫn ăn ngon."
Tuyền Hi lập tức hỏi: "Cha, như vậy có phải son phấn rất ngọt rất thơm hay không?”
Lâm Hiên gật đầu: "Vâng."
Tuyền Ấu nhìn cánh môi Đông Hoàng Tử U một chút, lại nhìn về phía Lâm Hiên.
Tiểu nha đầu nghĩ thầm nếu như son ăn ngon như vậy, vậy thì cho cha ăn nhiều một chút.
Thế là nói: "Ngoài miệng mẫu thân còn có thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3681251/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.