Thấy nàng thống khổ như vậy, Đông Hoàng Tử U ánh mắt mềm nhũn, không khỏi khe khẽ thở dài.
Mặc dù nàng tới rất kịp thời, tránh khỏi số lượng lớn người vô tội tử thương.
Nhưng tận mắt thấy một tân nương sắp xuất giá gặp được chuyện đau khổ như thế, trong lòng nàng vẫn có chút không đành lòng.
Chợt, ánh mắt của nàng lại trở nên kiên định, tràn ngập vô thượng bá khí.
"Vì để cho người trong thiên hạ không còn sinh ly tử biệt, ta nhất định phải trừ sạch ác nhân, để khắp thiên hạ có một cái thái bình thịnh thế!”
Nghĩ tới đây, nàng nằm chặt nằm đấm, dẫn theo Phùng Lăng Phi, Quản Đồng cùng tiến về Phi Long Bang.
Mà ngay khi các nàng đi không lâu sau.
"Tiêu Nhi!"
Chu Tân Kiệt máu me khắp người từ một bên vọt ra, ôm Liễu Tiêu vào trong lòng.
Liễu Tiêu kinh hỉ vạn phần hỏi: "Tân Kiệt, ngươi không có chết?”
"Đúng vậy!" Chu Tân Kiệt kích động gật đầu.
"May mân Vương thúc thúc giúp ta chặn một kiếm của phỉ đô, không để cho hắn tổn thương đến chỗ yếu hại của ta”
"Nhưng dù vậy ta cũng bị thương không nhẹ, Vương thúc thúc cũng thân chịu trọng thương, vì bảo mệnh, ta và hắn đành phải thừa dịp loạn trốn đi.”
"Về sau nghe được Nữ Đế bệ hạ giá lâm cứu vớt Bạch Thạch Thành, ta vọt vào thành, định xem cha mẹ của ta rồi đi tìm ngươi, không ngờ được là quay đầu thì nghe tiếng la khóc của ngươi, ta theo tiếng tìm tới.”
Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3681230/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.