Không bao lâu, hắn để bút lông xuống: "Được”
Lâm Hiên cầm lấy giấy vẽ xem xét, khẽ vuốt cằm: "Cũng không tệ lắm."
Tạ Chí Văn gần như vẽ ra được hết bề ngoài của hẳn và bọn nhỏ.
Tạ Chí Văn nói ra: "Lão hủ ta không có mi luyện tập hội họa mà tu luyện ròng rã hơn một ngàn năm, vẽ găn ba mươi vạn người mới luyện thành một thân bản lĩnh này.”
"Cho nên lão hủ dựa theo cảm ngộ của mình, mức độ lớn nhất miêu tả ra vẽ phi phàm tuấn mỹ của công tử."
Tạ Di ở bên cạnh cười cười: "Thế nhưng gia ga, ta cảm thấy ngươi vẽ cho dù tốt thì vẫn kém dáng vẻ chân chính của vị thúc thúc này!
“Thật sao?" Tạ Chí Văn nghe vậy kinh hãi.
Thần trí của hẳn đã đại khái quan sát được tướng mạo Lâm Hiên. Kết hợp mình tu luyện hội họa cảm ngộ nhiều năm, hắn tự cho là đã phát huy được vẽ tuấn mỹ của Lâm Hiên vô cùng tỉnh tế. Không ngờ được là vẫn kém một bậc!
"Đúng đó đúng đó, cha ta là nam hài tử đẹp mắt nhất trên đời!"
Mấy người Tuyền Châu đều vẻ mặt sùng bái nói.
Lâm Hiên nói ra: "Ngươi lấy tâm vẽ tranh đã đáng quý, cho dù có chút sai lãm cũng hợp tình hợp lý.”
Sau khi nói xong, hẳn cất bức tranh này vào.
Mặc dù bức tranh này rất đơn sơ, nhưng dù sao cũng là hẳn và chúng nữ nhi “chụp ảnh chung”, đương nhiên hẳn không nỡ ném đi.
Chờ Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3681031/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.