Công Dương Đức lạnh lùng nói: "Bên ngoài Đông Hải, Thanh Miêu Tộc!”
Công Dương Kỳ nhìn xuống hai người Ôn Vũ Hồng, trong mắt xanh biếc tràn đầy sát ý: "Các ngươi có biết tội?"
Trong mắt Ôn Vũ Hồng kiếm mang nổ bản ra, hơi giận nói: "Có tội gì?"
Công Dương Đức nói ra: "Đại trưởng lão chúng ta và mấy trăm người bị Lục Địa Kiếm Tiên nào đó trên biển Đông giết đi."
"Mà theo chúng ta hiểu, trong Đông Hoang đại địa này, kiếm thuật tinh xảo nhất chính là ngươi, Đông Hoang Kiếm Ma Ôn Vũ Hồng!”
"Cho nên, chúng ta rất là hoài nghi, người giết chết mấy người đại trưởng lão chính là ngươi!"
Nghe nói như vậy, Ôn Vũ Hồng và Tiêu Vô Ngân không khỏi liếc nhau.
Suy cho cùng vẫn là di tộc ngoài vòng giáo hoá, loại công phu cưỡng từ đoạt lý này đúng là nhất lưu.
Muốn gán tội cho người khác sao?
“Nếu như các ngươi muốn động thủ với ta, có thể trực tiếp mở miệng, sao phải lấy cớ như vậy!"
Ôn Vũ Hồng cả đời chuyên tu kiếm đạo, như si như ma. Hẳn vốn tính cách kiệt ngạo bất tuần, đương nhiên không chịu được giọng điệu cư cao lâm hạ như vậy của Công Dương Kỳ và Công Dương Đức. Chớ nói chỉ là hắn cả đời gây thù hẳn vô số. Cho nên, hắn thấy có lẽ bọn người Công Dương Kỳ là kẻ địch nào đó mời tới đối phó mình.
"Nói như vậy ngươi là thừa nhận?" Công Dương Đức sát ý dạt dào.
Ôn Vũ Hồng đã kêu trực tiếp động thủ, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3681024/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.