Chương trước
Chương sau
Nghe đến đó, Triệu Vạn Phúc không khỏi lộ ra vẻ giật mình. Thiên Tê Quốc cách Lam Vân Quốc một tỷ dặm, chính là đệ nhất đại quốc Đông Hoang, có thể nói là quốc gia kiệt xuất trong số mấy vạn quốc gia Đông Hoang.

Không ngờ được là đại danh mỹ nam tử của thiếu gia nhà mình truyền đi xa như vậy!

Mà công chúa Thiên Tê Quốc Vân Ngưng Nhu cũng là một nhân vật nổi tiếng Đông Hoang.

Tục truyền nàng có một ngoại hiệu là "Vạn Quốc Mỹ Nhân".

Chính là nói nàng diễm ép vạn quốc, mỹ mạo như tiên.

Triệu Vạn Phúc nghĩ đến đây, không khỏi khe khẽ thở dài. Không ngờ được là ngay cả "Vạn Quốc Mỹ Nhân" cũng từ xa ức dặm đến cầu hôn, có thể thấy được thiếu gia nhà mình rất có mị lực.

Chỉ đáng tiếc là trong thiên hạ này chỉ có nữ nhân không thể địch nổi như Huyền Băng Nữ Đế mới có thể có được thiếu gia nhà mình!

"Công chúa, trở về đi!" Triệu Vạn Phúc khuyên nhủ.

"Trước khi tới nơi này, ta đã lập lời thề, nhất định phải theo đuổi được Lâm Hiên!" Vân Ngưng Nhu vẻ mặt kiên quyết: "Để tỏ lòng quyết tâm của ta, ta đã mang đồ cưới đến!"

Nói xong thì có trên trăm thị vệ nâng bốn năm mươi cái rương lộng lẫy đến.

Triệu Vạn Phúc nhìn sơ lược một chút, có thể thấy tài phú trong những cái rương này có thể nói là phú khả địch quốc!

"Lâm Hiên, đi theo ta đi! Đi Thiên Tê Quốc làm phò mã, ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn!"

Vân Ngưng Nhu vô cùng rung động: "Mà ta, không cần bất kỳ thứ gì của ngươi! Chỉ cần ngươi!"

Lâm Hiên lắc đầu, vừa muốn từ chối thì nghe một giọng nói non nớt từ trong phòng vọng ra: "A di, cha ta không thể theo ngươi!"

Bốn tiểu nha đầu Tuyên Châu không ngừng vọt ra, tất cả đều ngăn trước mặt Lâm Hiên.

"Cha..." Vân Ngưng Nhu nghe xưng hô thế này, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Tuyền Châu nói: 'A di, cha ta đã kết hôn với mẫu thân, hắn sẽ không theo những nữ tử khác!"

"Ừm ừm!" Cái đầu nhỏ của Tuyền Hi gật gật: "Cha ta và mẫu thân rất thương nhau! Bọn họ sẽ cùng tắm rửa cho chúng ta, sẽ cùng ăn cơm, đi ngủ với chúng ta!"

"Đúng đó đúng đó, tình cảm bọn họ khá tốt! Có đôi khi bọn họ sẽ nhìn chằm chằm nhau thật lâu!"

Sau khi Tuyền Hàm nói xong, giang cánh tay của mình, vẻ mặt kiên định: "A di, chúng ta sẽ không để cho bất kỳ cô gái nào cướp cha ta đi!"

Tuyên Ấu ừm ừm ừm! Gật đầu, sau đó móc Cửu Đầu Thiên Mãng từ trong ngực ra: "Nếu có người muốn cướp cha của ta cha, ta sẽ cho tiểu Cửu cắn bọn họ!"

Nói xong, nàng ném Cửu Đầu Thiên Mãng xuống đất.

Hô!

Trong nháy mắt, Cửu Đầu Thiên Mãng biến thành cao ngàn trượng, ngăn trước mặt Vân Ngưng Nhu.

Vân Ngưng Nhu kinh ngạc há to miệng.

Nàng không ngờ được là Lâm Hiên lại có nữ nhi tứ bào thai.

Càng không ngờ được là hôm nay mình tỉ mỉ chuẩn bị nghi thức cầu hôn, tràn đầy tự tin mà tới. Lại bị những tiểu nha đầu này cho mình ăn cẩu lương thay cho phụ mẫu các nàng!

"Xem ra tình cảm giữa Lâm Hiên và thê tử của hắn rất tốt."

"Bọn họ thân mật như thế trước mặt hài tử, có thể tưởng tượng hai người thương nhau như thế nào."

Nghĩ tới đây, Vân Ngưng Nhu không khỏi cảm nhận được cảm giác thất bại nồng đậm.

Hai ngày này, nàng ở trong thâm cung. Trong lúc vô tình nghe nói ở Lam Vân Quốc xa xôi có một mỹ nam tử mạo như trích tiên tên là Lâm Hiên. Còn nghe nói Lâm Hiên tuấn mỹ đã mức khiến cho nữ tử cả nước đều điên cuồng.

Nhưng khiến cho người ta ngạc nhiên là đối mặt vô số kiều hoa tre già măng mọc cầu ái tỏ tình, Lâm Hiên bất vi sở động. Chuyện này khiến cho Vân Ngưng Nhu vô cùng hiếu kì, muốn tận mắt nhìn rốt cuộc là một nam tử như thế nào. 

Thế là bị lòng hiếu kỳ điều khiển, nàng quyết định tự mình đến Lam Vân Quốc. Mà cân nhắc đến thân phận mình cao quý, còn có mỹ mạo được công nhận. Nàng cảm thấy chỉ cân mình nỗ lực thực tình, có lẽ có thể đả động Lâm Hiên, kết xuống một đoạn lương duyên với hắn.

Thế là nàng đầu óc nóng lên, cho thủ hạ chuẩn bị một phần đồ cưới phong phú, mang đủ thành ý tới đây tìm Lâm Hiên.

Mà đồ cưới của nàng đã bao hàm trên trăm tòa thành trì của Thiên Tê Quốc, còn có trăm vạn lượng hoàng kim châu báu, một ngàn bộ công pháp đan quyển. Ngoại trừ những thứ này, lễ vật nặng chính là thân phận phò mã gia Thiên Tê Quốc.

Nàng cảm thấy mình đã làm tốt nhất. Nào ngờ được là Lâm Hiên chẳng những đã thành hôn, còn có tứ bào thai nữ nhi. Hơn nữa nghe bọn nhỏ nói như vậy, chứng tỏ là tình cảm giữa Lâm Hiên và thê tử của hắn vô cùng thâm hậu, phu thê tình thâm.

Vân Ngưng Nhu nàng dù có ngàn vạn bản lĩnh cũng không thể theo đuổi được Lâm Hiên a!

"Rốt cuộc là cô gái nào có thể may mắn có được nam nhân như Lâm Hiên?"

Vân Ngưng Nhu không khỏi âm thầm suy đoán.

Nữ nhân đó chắc chắn là vô cùng hoàn mỹ.

“Trở về đi." Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn vẻ mặt thất lạc của Vân Ngưng Nhu.

Vân Ngưng Nhu nghe vậy sắc mặt hơi đổi một chút. Nàng phát hiện mặc dù Lâm Hiên chỉ nói ba chữ vô cùng đơn giản nhưng ẩn chứa uy áp trong đó lại làm nàng cảm thấy kính sợ. 

Không chỉ có như thế, nàng phát hiện trên trăm thị vệ bên người cũng mặt lộ vẻ kính sợ.

Chuyện này khiến Vân Ngưng Nhu cảm thấy Lâm Hiên là một nam nhân cực kỳ khó lường!


Đến đây, nàng không còn dám quấy rầy nhiều, rất ngoan gật đầu: "Nếu như Lâm công tử đã có hôn phối con cái, vậy tiểu nữ sẽ không quấy rầy."

"Chúc công tử và phu nhân răng long đầu bạc, ân ái cả đời!"

Nói xong, vô cùng lưu luyến nhìn Lâm Hiên một chút, dẫn theo một đám thị vệ hậm hực rời đi. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.