Tuyền Ấu không kịp chờ đợi nhảy đến ôm đùi Lâm Hiên, muốn kéo hắn ra ngoài cửa.
Lâm Hiên dở khóc dở cười vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng: "Bảo bối, ngươi ôm chân của cha, cha đi như thế nào được?”
Tuyền Ấu nháy nháy mắt to đen nhánh, nghiêng đầu nghĩ một lát, nói ra: "Cha không đi đường được, có thể bay mà!"
"Được, vậy cha dẫn các ngươi bay!" Lâm Hiên bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng.
Vung tay lên, một đạo cương phong huyền diệu nổi lên, dẫn theo chúng nữ nhỉ cùng nhau bay lên bầu trời. Bởi vì hần đã là Đại Thánh Cảnh, còn có Thần Hành Thủ Trạc trợ lực. Không lâu sau đã đi đến Vô Lượng Thiên hơn cách Bắc Huyền Thiên vạn ức ức dặm.
Cúi đầu nhìn lại, phía dưới có một mảnh hải dương xanh thẳm tráng lệ. Bờ biển trùng trùng điệp điệp, cây cối xanh um tươi tốt, hoa hồng cỏ xanh, mỹ lệ như xuân.
"Oa, biển cả thật đẹp!"
“Cha, chúng ta xuống phía dưới đi chơi một hồi đi!"
Các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Lâm Hiên dẫn theo các nàng đáp xuống trên bờ cát.
Chỉ trong chốc lát, bốn tiểu nha đầu nhao nhao. cởi giày, bàn chân nhỏ để trần giẫm trên bờ cát, truy đuổi vui đùa ầm ĩ.
'Sau đó được Lâm Hiên chỉ đạo, các nàng còn đắp lâu đài cát trên bờ cát, chơi đến quên cả trời đất.
Mà lúc này, trong một rừng cây cách bãi cát ngoài trăm trượng.
Không giống như hoan thanh tiếu ngữ trên bờ cát.
Nơi này lại trần ngập một cỗ hung lệ sát khí.
Ôn Quân Dao mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, bị hơn ba mươi người áo đen truy sát, một đường hoảng hốt trốn đến biển.
"Xú nha đầu, phía trước chính là biển cá, ngươi đã không còn đường để trốn!”
“Ha ha, nha đầu này xinh đẹp như hoa, thân thể linh lung, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, dáng vẻ rất có hương vị a!"
"Ngươi thúc thủ chịu trói đi! Nếu không chọc giận chúng ta, nhưng không phải là giết ngươi đơn giản như vậy... hắc hắc hắc!"
Người áo đen sát khí bạo rạp, trong lời nói không thiếu ý bỉ ổi, khiến cho áp lực của Ôn Quân Dao tăng gấp bội.
Phù phù!
Hoảng hốt, nàng không cẩn thận bị một nhánh cây dưới đất làm cho vấp ngã xuống đất.
Ôn Quân Dao vội vàng cố nén sợ hãi nói ra: "Các ngươi đừng giết ta, muốn ta làm gì cũng được!"
"Làm gì cũng được thật?”
Một trong số những người áo đen, giọng điệu có. chút tà ác, có chút vội vàng đi tới chỗ Ôn Quân Dao.
"Đúng vậy.” Ôn Quân Dao vẻ mặt hoảng sợ, khẽ gật đầu.
Ngay lúc người áo đen đó tiếp cận. Nàng bỗng nhiên con ngươi phát lạnh, lập tức bạo khởi. Trong tay phải bỗng nhiên lộ ra một thanh chủy thủ xanh biếc, đâm về phía trái tim của người áo đen.
Phốc phốc!
Một đao xuyên tim!
Sau khi giết chết người áo đen, Ôn Quân Dao rút chủy thủ ra, quay người tiếp tục chạy.
"Nha đầu này quả nhiên là kẻ gây họa! Hôm nay nhất định phải rút gân lột da nàng!"
Người áo đen nhìn thấy Ôn Quân Dao hữu dũng hữu mưu, trong lúc nhất thời sát ý dành cho nàng tăng lên tới cực điểm.
"Thủ lĩnh người áo đen trong nháy mắt tuôn ra khí lãng đáng sợ, như một đạo tật phong bạo khởi
'Sau khi đuổi kịp Ôn Quân Dao, tay phải hắn ra một đạo lồng quang, nhắm ngay phía sau lưng nàng chụp xuống.
Bảnh!
Đúng lúc này, một đạo khí kình kinh khủng chặn sát chiêu của người áo đen, bức lui hẳn vài chục bước.
"Tiểu thư, ta tới cứu ngươi!"
Lão giả chừng năm mươi mặc trường bào màu xám ngăn trước mặt Ôn Quân Dao.
Ôn Quân Dao ánh mắt vui mừng: "Khương thúc thúc!”
Lão giả áo xám chính là người hầu chăm sóc nàng từ nhỏ, Khương Tấn Trung.
Mà nhìn thấy Khương Tấn Trung xuất hiện, đám người áo đen đều lộ ra vẻ mặt kiêng kị. Vừa rồi Khương Tấn Trung vừa ra tay thì bạo phát ra khí tức Tôn Giả Cảnh. Chuyện này cũng khiến đám người áo đen sợ ném chuột vỡ đồ.
Nhưng mà thủ lĩnh đám người áo đen đứng ở phía trước nhất lại bất vi sở động như cũ.
Hắn trầm giọng nói: "Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông tới! Muốn xen vào việc của người khác, để mạng lại đi"
Nói xong, hắn bộc phát ra một cỗ khí tức mạnh hơn Khương Tấn Trung.
Khương Tấn Trung không khỏi ánh mắt run lên, gắt gao bảo vệ Ôn Quân Dao: "Tiểu thư, tiếp theo ta đốc hết toàn lực ngăn chặn bọn họ, ngươi nhất định phải trốn càng xa càng tốt!"
Ôn Quân Dao lại lắc đầu nói: "Khương thúc thúc, mệnh của ngươi cũng là mệnh, sao ta có thể để cho ngươi hi sinh vì ta được?”
"Tiểu thư, ta có khiếu môn bảo mệnh, ngươi không cần lo lắng!"
Khương Tấn Trung sau khi nói xong thì sải bước tiến lên.
Ngay trong chớp mắt, ánh mắt của hắn run lên bần bật, hoảng sợ nói: "Nhị gia, là ngươi!”
Hắn nhìn thấy bên hông thủ lĩnh người áo đen lộ ra một khối ngọc bội. Mà khối ngọc bội này hẳn không thể quen thuộc hơn nữa, chính là ngọc bội chuyên dụng của Đan Vương thế gia bọn họ.
Ngọc bội đó có tổng cộng hai khối, một khối ở trong tay đại gia chủ, một khối khác trong tay nhị gia Ôn Thái Ba.
-Thủ lĩnh người áo đen nghe vậy sững sờ một chút.
Sau đó giơ tay lên, lấy mặt nạ trên mặt mình xuống, lộ ra một gương mặt như đao khắc: "Là ta!"
Nhìn thấy Ôn Thái Ba bày tỏ thân phận, Ôn Quân Dao giật nảy cả mình.
Bắp thịt trên mặt Ôn Thái Ba co rút: "Thân Nhị thúc? Ngươi cũng xứng làm người nhà họ Ôn chúng ta?!"
“Ngươi chẳng qua là con gái tư sinh của đại ca ta, những năm này đại ca phù hộ, mới hưởng thụ được nhiều vinh hoa phú quý ở Ôn gia chúng ta.”
"Bây giờ đại ca ta đã chết, đõ con riêng đê tiện như ngươi cũng nên cút ra khỏi Ôn gia chúng ta! Không đúng, nên chết!”
Ôn Quân Dao nghe vậy nắm thật chặt nắm đấm, răng ngà trắng như tuyết kém chút cẳn nát bờ môi. Cha đẻ nàng tên là Ôn Bân Hoa, khi còn sống là gia chủ Đan Vương thế qia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]