Chương trước
Chương sau
Một khi Hổ Lang Vệ Đội của Tiên Tân Quốc muốn thương tổn phụ hoàng và hoàng huynh, nàng sẽ dùng chùy thủ lấy cái chết bức bách, để bọn họ không dám

thương tổn người nhà của mình.

Bây giờ, Dương Tuần buộc nàng rời khỏi, nàng vẫn muốn đem theo chủy thủ. Nếu như bất hạnh bị bắt đến Tiên Tăn Quốc, nàng sẽ dùng cây chủy thủ này ám sát Doanh Hổ.

Bảnh!

Cửa tẩm cung bị oanh nổ tung, một đạo khí tức hung lệ phá cửa mà vào, uy thế cực mạnh.

Lôi Dương trừng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Dương Hinh, cười lạnh một tiếng: 'Muốn đi? Không có cửa đâu!"

Hắn một bước tiến lên, cắt đứt yết hầu hai tên hộ, vệ bên cạnh Dương Hinh, sau đó một phát bắt được bả vai Dương Hinh.

Công chúa Thế Tề Quốc không hổ là sắc đẹp trăm nước khó bì, dung nhan Thiên Tiên, dẫn ngươi về, chắc chẩn bệ hạ sẽ cực kỳ vui mừng, thăng quan tiến tước cho ta!"

Dương Hinh cảm nhận được ngón tay kiên cường như hố trảo của hắn, không khỏi đau đến mặt mũi tràn đây mồ hôi lạnh.

Nhưng mà nàng vẫn cắn răng nhẫn nhịn xuống.

"Nếu như không có người giúp được chúng ta, vậy ta sẽ đồng quy vu tận với Doanh Hổ!"

Mắt thấy đại hoàng huynh xuất gia nhiều năm, nhị hoàng huynh tiến đến Đại Lôi Âm Tự cũng bặt vô âm tín. Bên này phụ hoàng phái người đến Hộ Quốc Tông cầu viện cũng không có hồi âm. Dương Hinh cảm thấy lần này Thế Tê Quốc đã đi đến cùng đồ mạt lộ.

Nếu đã như vậy, vậy chỉ dùng một cái mạng của mình đổi một cái mạng của Doanh Hổ!

Không có người chú ý tới một tia kiên quyết trong ánh mắt nữ tử nhìn như vô cùng yếu đuối này. Ngược lại, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Dương Tuần, trong tẩm cung lập tức vang lên tiếng cười nhạo như sấm.

"Thế Tề Quốc quân chỉ còn lại một hơi cuối cùng, ta thấy nên chết sớm thì tốt hơn!”

"Đúng vậy, nữ nhỉ bị bất, toàn bộ hoàng cung không một người có thể ngăn cản chúng ta, đúng là cực kỳ uất ức, không băng chết thì tốt hơn!"

"Lão già, quốc quân chúng ta làm con rể cho ngươi là cất nhắc ngươi, thứ không biết tốt xấu! Ta nhổ vào!"

Bọn người Lôi Dương trào phúng nói móc.

Mắt thấy Dương Tuần đã tức giận đến mắt trợn trắng sắp chết, bọn họ cũng không có tâm tư động thủ, bắt Dương Hinh vội vàng rời đi. Dọc theo con đường này, Viên Thuật và những người đến đây ngăn cản đều bị Lôi Dương giết.

Hoàng cung Thế Tê Quốc, từ trong tới ngoài, một đường máu tươi khắp nơi, chưa bao giờ thê thảm như thế!

Sau khi ra khỏi hoàng cung. Bọn người Lôi Dương dẫn theo Dương Hinh, cưỡi lên Hồng Dực Bức Yêu, một đường khẩn cấp bay về phía Tiên Tần Quốc.

Không bao lâu, bọn họ đã đáp xuống hoàng cung Tiên Tân Quốc.

Đem Dương Hinh đến đại điện, trên kim loan bảo tọa, Doanh Hổ không khỏi ánh mắt sáng lên: "Nữ tử này rất đẹp!" 

Mặc dù Dương Hinh cúi đầu, không thấy rõ dung mạo. Nhưng chỉ với phong thái xinh đẹp vũ mị của nàng cũng đã đủ khiến cho hắn kinh diễm.

Mà bách quan đang có mặt ở đây cũng âm thầm tán thưởng, đã nghe nói công chúa Thế Tê Quốc quốc sắc thiên hương, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ là vóc người này đã đủ khiến cho người ta nhìn mộtông làm nhục mệnh, đem công chúa Thế Tê Quốc đến!” Lôi Dương vẻ mặt đắc ý.

"Rất tốt!" Doanh Hổ lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Cô phong ngươi chức phó thống lĩnh Hổ Lang Vệ Đội, mong ngươi không ngừng cố gắng!”

"Đa tạ bệ hại" Lôi Dương vui mừng quá đỗi.

Đội trưởng Hổ Lang Vệ Đội tấn thăng đến phó thống lĩnh, một hơi thăng ba cấp, có thể nói là không còn gì tốt hơn được nữa!

Đợi đến Lôi Dương lui sang một bên, Doanh Hổ nhìn chằm chằm Dương Hinh, nói: "Ngẩng đầu lên, để cô nhìn xem!”

Dương Hinh cúi đầu, bất vi sở động. 

Lôi Dương lập tức nổi giận nói: "Bệ hạ kêu ngươi ngẩng đầu, ngươi dám ngỗ nghịch thánh ý!"

Nhìn thấy hắn muốn đi lên cưỡng bức Dương. Hinh, Doanh Hổ đưa tay ngăn cản nói: "Ngươi lui ra”

Sau đó, Doanh Hổ từ trên kim loan bảo tọa đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Dương Hinh.

Ngồi xổm người xuống, dùng tay nắm cái cắm Dương Hinh, nói ra: "Cô tung hoành mười nước nhiều năm, thích nhất chính là nữ tử có cá tính, ngươi rất hợp khẩu vị của cô!"

Soạt!

Một đạo phong mang hiện lên. Dương Hinh len lén rứt ra chủy thủ trong tay áo, nhanh chóng đâm vào tim Doanh Hổ.

Nhưng mà nàng lập tức cảm thấy mình như đâm chủy thủ vào trong tường đồng vách sắt. Một cỗ cự lực thông qua chủy thủ phản xạ ngược về, khiến cho cổ tay nàng đau nhức kịch liệt.

"Ha ha ha!"

Lúc này, Doanh Hổ điên cuồng cười lên, trong giọng nói tràn ngập đắc ý và trào phúng: "Tiểu nha đầu, cô chính là là hoành luyện tông sư chân chính, đã sớm 

luyện được mình đồng da sắt

"Cô cho ngươi đâm, ngươi cũng không gây thương tổn được cho cô chút nào!"

Quanh người hắn cương khí nhất bạo, chấn. Dương Hinh văng ra mấy trượng.

Dương Hinh đụng vào long trụ sau lưng, lập tức đau đến suýt nữa bất tỉnh. Ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Doanh Hổ, nàng suýt chút cần môi anh đào chảy ra máu.

"Ngay cả chủy thủ cũng không gây thương tổn được hắn, chẳng lẽ ta nhất định phải bị lão tặc này làm nhục?!"

Nghĩ đến mình bất lực, mà toàn bộ Thế Tề Quốc cũng bị Tiên Tân Quốc ép tới không thở nổi, Dương Hinh không khỏi chảy xuống nước mắt căm hận.

Bành!

Đúng lúc này, một đạo khí lãng hùng hậu xuất hiện bên ngoài đại điện, như thủy triều mãnh liệt vọt vào trong.


.....

Hắc bào nam tử long hành hổ bộ, ánh mắt sắc bén như đao.

Khiến cho trong lòng Doanh Hổ giật mình, không dám đối mặt.

"Các hạ là?" Doanh Hổ nheo mắt lại, che giấu sát ý mãnh liệt của mình rất tốt. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.