Một luồng khí tức kinh khủng từ trên người hắn bộc phát ra.
Như thần ma hàng thế, kinh thiên động địa.
Mà sau khi cảm nhận được khí tức của hắn, bọn người Phong Côn Tuyên, Tào Thiên Vũ đều vô cùng sợ hãi.
"Khí tức thật là mạnh!"
"Đây chính là uy nghiêm chân chính của cường giả Đế Cảnh sao?"
"Đây không phải Đế Cảnh mà là Đại Thánh Cảnh!"
Phong Côn Tuyên nói, khiến cho bọn người Tào Thiên Vũ vốn vô cùng chấn động toàn thân run rẩy.
Xoát!
Lâm Hiên tiện tay lấy ra một thanh chuẩn tiên kiếm, bổ ra một đạo kiếm quang, chém chết toàn bộ đám người Tào Thiên Vũ.
Hít~
Phong Côn Tuyên thấy thế quá sợ hãi.
"Hỗn Nguyên Nhất Khí Quyết" gì đó đã bị hắn quên mất tiêu. Trước mặt cường giả Đại Thánh Cảnh như Lâm Hiên, hắn hoàn toàn không có can đảm ra tay!
Mắt thấy Lâm Hiên tới gần, hắn vội vàng lấy một khối ngọc bội từ bên hông ra, dùng tay bóp nó một cái.
"Tổ sư gia, cứu ta!"
…………………………….
Hô!
Một đạo thuần kim sắc quang mang từ trên ngọc bội toát ra. Trong chớp mắt, hình thành một cái bóng dáng hỗn hỗn độn độn ở giữa không trung. Đó là tổ sư khai sơn Thanh Vũ Thánh Địa, Thanh Vũ Lão Tổ!
Trước đó không lâu trong điển lễ tế điện tiên tổ Phong Côn Tuyên trong lúc vô tình phát hiện khối ngọc bội này trong khe hở trong bài vị lão tổ. Lúc ấy hắn kết luận khối ngọc bội này lai lịch phi phàm, chắc chắn có liên quan đến tổ sư gia.
Sau này hắn thông qua thần thức không ngừng câu thông với khối ngọc bội này. Quả nhiên tìm được một đạo thần niệm của tổ sư gia lưu lại ở bên trong. Luk đó, hắn cũng biết được tổ sư gia còn sống!
Chỉ cần rót linh khí vào trong khối ngọc bội này thì có thể kích hoạt thần niệm của tổ sư gia.
Sau đó, Phong Côn Tuyên vội vàng nói chuyện hôm nay cho Thanh Vũ Lão Tổ.
Thanh Vũ Lão Tổ đứng trong hư không nhìn Lâm Hiên, trong giọng nói có chút ý lấy lòng: "Bắc Huyền Thiên Đế phu quả nhiên là thiếu niên hào kiệt, lão tổ ta tung hoành cả đời cũng chưa từng nhìn thấy cường giả Đại Thánh Cảnh trẻ tuổi giống ngươi!"
"Không biết Đế phu có thể dừng tay, cho nhau một con đường lui hay không?"
Phong Côn Tuyên nghe được Thanh Vũ Lão Tổ nói như vậy thì không khỏi khẽ chau mày. Hắn không ngờ được là tổ sư gia vậy lại khách khí với Lâm Hiên như thế.
Nghĩ lại, hắn cảm thấy tổ sư gia làm như thế nói không chừng có huyền cơ. Đầu tiên, trong điển tịch Thánh Địa ghi chép, tổ sư gia chính là một người quý tài ái tài. Nói không chừng hắn cảm thấy Lâm Hiên thiên phú yêu nghiệt, cố ý giao hảo. Mặt khác, tổ sư gia không có lập tức chọc tức Lâm Hiên, chỉ sợ cũng là vì muốn bảo vệ một cái mạng cho đương nhiệm Thánh Chủ Phong Côn Tuyên.
Lâm Hiên lạnh lùng nói: "Người muốn hại con gái của ta, ta sẽ không cho bất kỳ đường lui nào."
"Cho dù ngươi chân nhân ở đây, dám cản ta thì cũng giết không tha!"
Hô!
Trong khoảnh khắc, hắn phóng ra La Sát Thần Niệm. Hóa thành một đạo uy áp diệt thế, hoàn toàn nghiền nát thần niệm của Thanh Vũ Lão Tổ. Sau đó hắn nâng tay phải lên, điều khiển bốn thanh chuẩn tiên kiếm bay trên không trung.
"Ngươi muốn giết con gái của ta, vậy ta dùng máu của ngươi tắm kiếm của các nàng!"
Nghe vậy, Phong Côn Tuyên sợ đến toàn thân điên cuồng rung rẩy. Bốn thanh chuẩn tiên kiếm cùng nhắm ngay hắn, khiến cho hắn sợ đến tim gan muốn nứt.
Cho dù thân thể hắn làm bằng sắt thì cũng không gánh được bốn thanh chuẩn tiên kiếm đồng thời công kích! Giờ khắc này, Phong Côn Tuyên mới chính thức cảm nhận được chọc giận Lâm Hiên rốt cuộc sẽ đáng sợ như thế nào.
"Đế phu tại thượng, ta biết sai!"
Hắn vừa mới dứt lời, bốn thanh chuẩn tiên kiếm của Lâm Hiên bỗng nhiên bắn ra. Trong nháy mắt đã đánh cho thân thể của hắn vỡ thành mảnh vỡ.
Nhìn thấy tất cả vết máu trên thân kiếm khô cạn biến mất trong khoảnh khắc, Lâm Hiên lộ ra vẻ mặt hài lòng, cất kiếm đi ra khỏi đại điện. Trước khi đi, hắn bóp một cái Ngũ Hành lôi quyết, ném về phía Thanh Vũ Đại Điện.
Ầm ầm! ! !
Một đạo ánh chớp năm màu phóng lên tận trời, khiến cho toàn bộ đỉnh Thanh Vũ Sơn vỡ nát. Những đệ tử Thanh Vũ Thánh Địa từ sơn phong khác chạy tới nhìn thấy dưới ánh trăng u ám, ánh chớp năm màu lộng lẫy xẹt qua bầu trời đêm, sừng sững đánh xuống.
Trái tim tất cả mọi người siết chặt.
"Ông trời ơi, Thanh Vũ Thánh Địa chúng ta... xong!"
...
Trong không gian mênh mông bát ngát của Cửu Thiên Tiên Vực, trong một khu vực huyền diệu nào đó. Trong không gian này chỉ có một cái quan tài nhỏ. Trừ phi là người tới gần nơi này, nếu không thì chắc chắn không thể nào phát hiện được khu vực quỷ dị này.
Mà bên trong không gian này có một người đang nằm đó.
Đầu tóc hắn trắng bệch, người mặc trường bào kim sắc, ngực có một thanh kim sắc Chân Vũ Thần Kiếm dài một trượng.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, tuế nguyệt lưu chuyển. Thời gian như tránh đi khu vực này, không có khiến cho người đang ngủ say trong này bừng tỉnh.
Chớp chớp mắt nhìn thoáng qua bốn phía, Thanh Vũ Lão Tổ không khỏi thở dài một tiếng: "Ài, Thì Không Lao Lung, có thể nói là lừa lão tổ ta quá thảm!"
Trăm vạn năm trước, hắn tìm khắp Cửu Thiên Tiên Vực, tìm được một bản thiên thư từ thời viễn cổ để lại. Căn cứ thiên thư ghi chép, hắn học được một môn thần thông cực kỳ huyền diệu. Mượn nhờ thần thông này và tu vi Đế Cảnh. Hắn vốn định đột phá thời không trói buộc, phi thăng tới Thần Giới trong truyền thuyết.
Nhưng mà hắn không ngờ được là một đạo thiên ngoại thần lôi bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, chặn đường đi của hắn lại, muốn đánh nát hắn.
Dưới tình thế cấp bách. Hắn sử dụng thần thông trợ mình cưỡng chế mở ra một cái thông đạo nho nhỏ, chui vào trong đó để tránh né thần lôi. Nhưng mà kết quả là thần lôi đã tránh được nhưng hắn lại bị vây ở cái không gian thu hẹp này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]