Làm thần tử, đương nhiên bọn họ không dám khiến cho Nữ Đế bệ hạ lo lảng. Đồng thời tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không nhịn được cảm thán. Nữ Đế bệ hạ mặc dù cường thế cao lãnh, đối với Đế phu lại rất là quan tâm. Tình cảm của đôi vợ chồng này phải nói là rất là kiên cố, phu thê tình thâm!
Sau khi bữa tiệc ăn mừng kết thúc.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U cùng nhau đứng dậy, dẫn bọn nhỏ đến Hí Viện sau cung xem kịch.
Trên đường, Mộ Ấu Khanh và mấy người Hoàng tộc tử đệ Đông Hoàng Hạo Vũ đều tụ tới
"Biểu tỷ!" Mộ Ấu Khanh đầu tiên là khách khí chào hỏi Đông Hoàng Tử U một tiếng.
Đông Hoàng Tử U quan sát Mộ Ấu Khanh một chút, ôn hòa nói ra: "Công lực của ngươi lại thâm hậu hơn một tháng trước rất nhiều."
Mộ Ấu Khanh ngượng ngùng cười một tiếng: "Là có chút tiến bộ, Nếu so với biểu tỷ ngươi thì chênh lệch là nhiều.”
Nàng nghĩ thăm, nhất định là biểu tỷ nghe nói mình khảo hạch ở Thái Sơ Thánh Địa cho nên mới chú ý tới tu vi của mình. Mặc dù mình được biểu tỷ phu chỉ điểm mà đột phá đến kiếm đạo Đệ Tam Trọng. Nhưng nếu so sánh với biểu tỷ thì vẫn còn kém nhiều lắm. Cho nên được Đông Hoàng Tử U khen như thế, nàng có chút ngại ngùng.
Đông Hoàng Tử U mỉm cười, Mộ Ấu Khanh là người có thiên phú tốt nhất trong số đám Hoàng tộc tử đệ này, có chút phong thái của mình năm đó. Chắc hẳn nàng vì khảo hạch kiếm đạo mà cũng khổ luyện một phen cho nên mới lấy được tiến bộ rất lớn.
'Sau đó Mộ Ấu Khanh nói với Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, mấy người Hạo Vũ muốn đi Thiên Kiếm Sơn tham gia thiếu niên kiếm đạo đại hội, ngươi có muốn dẫn mấy người Tuyền Châu đi cùng hay không?"
"Ừm” Lâm Hiên cảm thấy kiếm thuật của mấy người Tuyền Châu đã rất tốt.
Mà tu luyện kiếm thuật, lấy chiến tu đạo. Kiếm đạo có đại hội lớn như vậy, so chiêu với cao thủ cực kỳ thích hợp cho các cô con gái của mình rèn luyện kiếm đạo.
Đông Hoàng Tử U cũng yên lặng khẽ gật đầu.
Tu luyện kiếm đạo đúng là cần phải chiến đấu rất nhiều để tích lũy kinh nghiệm và tăng cường thực lực.
Mà “Thiên Chiêu Kiếm Pháp" nàng dạy cho bọn nhỏ càng cần phải so chiêu với các loại cao thủ đỉnh cao.
Lần này thiếu niên kiếm đạo đại hội đúng là một cơ hội tốt để tôi luyện bọn nhỏ. Mà lần trước bọn nhỏ.
có nói, Lâm Hiên vẫn luôn đốc thúc các nàng tu luyện cho nên nàng cảm thấy nói không chừng bọn nhỏ có thế có biểu hiện rất tốt.
Trong lúc nói chuyện mọi người đã đi tới trước sân khấu kịch.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ngồi ở hàng phía trước nhất.
Hai người chia nhau ôm hai tiểu nha đầu trong ngực, ở giữa thì để rất nhiều mâm đựng trái cây và điểm tâm rất là tinh xảo.
Kịch rất thú vị, chọc cho Lâm Hiên và bọn nhỏ cười ha ha không thôi.
Mà Đông Hoàng Tử U thì vẫn luôn duy trì bình tĩnh, nhìn rất có phong phạm của Đế Hoàng.
Sau lưng nàng, một đám vương hầu và đại thần cũng không dám lên tiếng cười to sợ xúc phạm đến uy nghiêm của Nữ Đế.
Bởi vậy trong toàn bộ Hí Viện chỉ có tiếng cười của Lâm Hiên và bọn nhỏ thỉnh thoảng lại truyền ra.
Mọi người đang có mặt ở đây cũng không cảm thấy có gì đó không ổn mà ngược lại lại cảm thấy Lâm Hiên trời sinh tính phóng khoáng ngông ngênh, vừa khéo lại là bổ sung cho Nữ Đế cao lãnh cường thế
Theo kịch diễn, các tiểu nha đầu lại bắt đầu nũng nịu ở trong ngực của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, muốn hai người đút cho mình ăn.
“Cha, ta muốn ăn Vân Túc Cao"
Mẫu thân, ta cũng muốn ăn Vân Túc Cao!"
Đối với yêu cầu của các cô con gái, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đương nhiên sẽ thỏa mãn các nàng.
Đông Hoàng Tử U tư thái ưu nhã đưa tay ngắt một miếng Vân Túc Cao. Vừa muốn giơ tay lên thì cảm nhận được một cánh tay vừa to vừa có lực đặt lên trên mu bàn tay của mình.
Lâm Hiên vừa chơi đùa với Tuyền Hi vừa đưa tay đi lấy Vân Túc Cao. Không ngờ được là bàn tay của mình nắm trúng thứ gì đó mềm mại như là bông. Quay đầu nhìn lại thì thấy bàn tay hẳn đang nằm lấy một bàn tay khác đẹp như hoa như ngọc, mềm mại như mây.
Ngẩng đầu thì thấy con ngươi đen nhánh của Đông Hoàng Tử U đang nhìn mình chằm chằm.
Lâm Hiên mỉm cười, thu tay lại: "Ngươi trước:
Lơ đãng ngắm ngọc thủ của Đông Hoàng Tử U một chút. Lâm Hiên cảm khái trong lòng, tay của Đông Hoàng Tứ U có vẻ đẹp khó mà nói nên lời. Giống như là ngón tay được Tạo Vật Chủ tỉ mi rèn luyện. Nhỏ thon dài, mảnh như xuân, đẹp như hoa lan, mềm mại như mây. Cho dù dưới ánh đèn u ám thì vẫn sáng óng ánh long lanh như ngọc.
Mà xúc cảm trong tay Lâm Hiên dư vị vô tận. Dường như dính vào một lớp phấn trân châu, trơn nhãn mềm mại.
Đông Hoàng Tử U để ý thấy ánh mắt Lâm Hiên rơi vào trên tay mình, không khỏi có chút cứng đờ. Bất động thần sắc, cảm thấy trên mặt mình hơi nóng lên.
Sau khi vở kịch kết thúc. Đông Hoàng Tử U dịu dàng nhắc nhở mấy người Tuyền Châu, lúc tham gia thiếu niên kiếm đạo đại hội phải chú ý an toàn, sau đó trong vòng Huyền Băng Cung xử lý chính vụ.
Lúc này Mộ Ấu Khanh dẫn theo mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ cùng đi đến trước mặt Lâm Hiên. Thiếu niên kiếm đạo đại hội lần này, Mộ Ấu Khanh trở thành nhân tuyển có một không hai dẫn dắt mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ. Mà bởi vì Lâm Hiên cũng dẫn mấy người Tuyền Châu đi, Mộ Ấu Khanh tựa như đã trở thành chủ tâm cốt của bọn nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]