Chương trước
Chương sau
Vì nghiệm chứng phán đoán của mình, Ôn Viễn Tùng vội vàng nhìn về phía Lâm Hiên: "Đế phu, ngài cảm thấy suy đoán của ta đúng không?"

Lâm Hiên có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, đương nhiên là hiểu rõ như lòng bàn tay về lịch sử và hiện thực của Thanh Miều tộc.

Khẽ vuốt cằm nói: "Gần như không có sai lãm một chút nào.”

Ôn Viễn Tùng trong lòng có chút vui mừng, cuối cùng cũng có thể biểu hiện được một chút ở trước mặt của Đế phu.

Sau đó hắn lại tiếp tục nói: "Thanh Miêu tộc vượt biển tới đây bắt người trở về nuôi cũ, xem ra là có đại động tác a!"

Sau lưng Thanh Miêu tộc có gia tộc thế lực ẩn thế cực kỷ mạnh mẽ. Bọn họ đại động can qua xuất động như vậy, có thể nói là khiến cho người ta cảm thấy rất là bất an.

Thẩm Văn Sơn nói ra: "Ta đặc biệt thuê sĩ quan tình báo tỉnh nhuệ đi theo dõi bọn họ, ta tin tưởng là không lâu sau thì có thể tra được mục đích thật sự của bọn họ."

"Nếu như bọn họ bắt người trở vẽ thật thì chắc chẩn là có thể kịp thời chặn bọn họ lại!”

Ôn Viễn Tùng gật gật đầu: "Ừm!"

Thanh Miêu tộc xâm lấn Đông Hoang, việc này không thể coi thường. Nếu như có thể thừa dịp Đế phu vẫn còn đang ở đây mà giải quyết luôn vấn đề này thì có thể nói là một chuyện may mắn lớn đối với khắp cả Đông Hoang, thậm chí Thương Long đại lục!

Bởi vì mấy người Tuyền Châu muốn chờ Thẩm Di chơi, sau đó Thẩm Văn Sơn mời Lâm Hiên đến phòng khách tiền viện uống trà.

Mà lúc này.

Bên ngoài Thiên Vân Sơn.

"Ông trời ơi, tông chủ Tam Thanh Tông lại tức đánh bay!"

"Với tu vi Thần Phách Cảnh đỉnh phong của Chương tông chủ Mà cũng không thể nào ngăn cản được một đòn của đối phương, người ra tay đúng là quá kinh khủng!"

"Nhìn tình hình này, đúng là bên trong Huyền Vân Các có đại năng Bắc Huyền Thiên thật!

Chương Bác Xán bởi vì hô lớn một tiếng mà Lâm Hiên một bàn tay quất bay. Một tát này chẳng những là quất vào người Chương Bác Xán Mà có thể nói còn hung hãng quất vào trong lòng của bốn đại tông môn.

Giờ khắc này, hơn ngàn cao thủ đỉnh cấp của bốn đại tông môn trên mặt đều tràn đầy vẻ hoảng sợ và khó hiểu, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía viện lạc trên đỉnh núi. Chỉ cảm thấy nơi đó giống như là có một vị Cổ Thần tọa trấn, khiến cho bọn họ cảm thấy kính sợ từ sâu trong đáy lòng.

Mà Trịnh Hoành và đám người của Huyền Vân Các nhìn thấy biểu cảm trên mặt của tứ đại tông thì không khói lộ ra vẻ kích động.

"Bốn đại tông môn Chương Bác Xán, mỗi một cái đều xếp hạng top hai mươi Đông Hoang, môn hạ đệ tử không có ít hơn mười vạn."

"Nhưng mà đám người bọn họ trước mặt vị đại năng Bắc Huyền Thiên đúng là hoàn toàn không ra cái thá gì cả!"

"Trịnh Hoành lòng có cảm khái. Cũng không biết rốt cuộc là tông chủ nhà mình đạt được cơ duyên lớn như thế nào mà có thể gặp được đại nhân vật khủng bố như thế.

"Đại ca!"

Lúc này một tiếng hét vang từ đẳng xa vọng lại.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, hóa ra là Giang Nguyên Phàm Cự Linh Cung dẫn người đến đây.

Đi tới trước mặt mấy người Giang Hồng Lãng, Giang Nguyên Phàm vội vàng nói: "Các ngươi chớ động thủ, nếu không hậu quả khó mà lường được!"

Nói đến nước này, Giang Hồng Lãng đương nhiên cũng hiểu được ý của Giang Nguyên Phàm.

Liền hỏi: "Nhị đệ, hắn là ngươi cũng biết là vị đại nhân vật nào đi tới Huyền Vân Các đúng không?"

"Hắn đã tới sao?" Giang Nguyên Phàm ánh mắt run lên, sau đó lại nói: "Cũng thế, dựa vào năng lực của hắn, đủ để Súc Địa Thành Thốn, một bước đi trăm dặm a!"

Giang Hồng Lãng thúc giục: "Ngươi hãy nói một chút coi rốt cuộc người đến là người phương nào?"

Giang Nguyên Phàm vạn phần kính sợ giơ tay thở dài nói: "Là Bắc Huyền Thiên Đế phu!" 

Hít.

Nghe được hắn nói như vậy, chẳng những Giang Hồng Lãng và người của tứ đại tông môn, ngay cả bọn người Trịnh Hoành Cũng giật mình hít vào một hơi khí lạnh.

Bọn họ cũng biết người tới đây có thân phận cực kỳ hiển hách nhưng mà bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng người đó đúng là Bắc Huyền Thiên Đế phu!

Huyền Vân Các có tài đức gì mà có thể để cho đại nhân vật như vậy đích thân tới đây!

"Hóa ra là Đế phu giá lâm, không ngờ được!" Giang Hồng Lãng, Triệu Thành Thiên và Hoắc Nhạc đồng thời lắc đầu cảm khái một câu.

Nếu như biết trước là nhân vật như vậy giáng lâm thì cho dù cho bọn họ thêm mười cái lá gan bọn họ cũng không dám dẫn người đến Huyền Vân Các.

May mắn là vừa rồi bọn họ cũng không có làm gì quá phách lối, không có trực tiếp đắc tội Bắc Huyền Thiên Đế phu.

Mà Chương Bác Xán bị Lâm Hiên một bàn tay đánh thành phế nhân, trong ánh mắt không có một tia oán hận, ngược lại tràn ngập tự trách. 

"Chương Bác Xán ơi là Chương Bác Xán, vừa rồi nên cẩn thận thêm một chút, nói chuyện nhỏ lại một chút"


Ba người Giang Hồng Lãng trăm tư một hồi, đồng thời gật đầu: "Tốt!”

Bốn đại tông môn bọn họ, những năm gần đây cũng ức hiếp không biết bao nhiêu môn phái nhỏ. 

Những môn phái nhỏ đó không có môn phái nào mà không xuất ra bảo bối tốt nhà mình mong được bọn họ che chở.

Bây giờ trước mặt Bắc Huyền Thiên Đế phu cường đại hơn. Đương nhiên bọn họ cũng phải hiểu rõ vị trí của mình, lấy tư thái môn phái nhỏ vắt óc tìm mưu kế làm hắn vui lòng. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.