Ba Hách Lâm cắn răng nhìn bầu trời đen kịt sau lưng mình, không khỏi lo lắng. Quay đầu nhìn về Lam Vân Quốc phía trước, trong mắt của hẳn xuất hiện hy vọng.
Nếu như Bắc Huyền Thiên Đế phu ở nơi đó thì tốt. Nếu như ca ca Ba Hách Đồ có thể mời được hẳn, như vậy thì cho dù có nhiều quỷ vật như thế nào đi nữa thì cũng không phải là chuyện đáng để lo!
Hô ~
Một đạo máu ánh sáng màu đỏ phá vỡ hư không, dẫn theo khí thế bén nhọn rơi vào hậu phương bộ lạc. Liệt Diễm.
Bọn người Ba Hách Lâm khiếp sợ nhìn lại, chỉ thấy đạo huyết quang nhanh chóng mở rộng. Chỉ trong hai ba hơi thở thì đã tạo thành một cái bình chướng cao tới trăm trượng.
Bành!!!!
Những quỷ vật đi trước đâm đầu vào trong lớp bình chướng này phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. May mắn là bọn chúng không thế đụng vỡ bình chướng này.
"Cứu tính đến rồi!"
Ba Hách Lâm mừng rỡ trong lòng. Người xuất thủ có thể dễ dàng chặn bầy quỷ, điều này nói rõ thực lực của hắn tuyệt đối không phải bình thường. Ngẩng đầu nhìn thấy một con Lê Vân Linh Tước màu trắng to lớn trên bầu trời bay tới.
Trên lưng của nó có mấy chục người đang đứng.
Trước mắt, một người mặc Thái Cực đạo bào màu xám, đầu đội mũ hỗn nguyên, đeo tử kim kiếm gỗ đào, khí vũ hiên ngang.
"Đó chẳng lẽ là Hổ Long Sơn Trịnh Thiên Sư?”
Ba Hách Lâm không khỏi lộ ra mấy phần kính ngưỡng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3680881/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.