Có được Ly Hỏa Kim Đồng, con mắt Lâm Hiên giống được thần hỏa vũ trang. Trong lúc triển khai, nhưng thôi động thần hỏa thiêu cháy tất cả!
Đinh!
“Có muốn nhận phần thưởng hay không?”
"Có!"
"Thành công nhận Ly Hỏa Kim Đồng!"
Một đạo kim quang lóa mắt chợt lóe lên ở trong mắt Lâm Hiên.
Ở chính giữa con ngươi của hẳn mơ hồ có một đạo tử kim sắc thần hỏa cháy lên. Cho đến một lát sau thì ngọn lửa này mới ẩn giấu sâu vào bên trong.
Lâm Hiên cảm nhận được hỏa chủng đến từ Nam Minh Ly Hỏa giấu sâu vào bên trong ý niệm của mình Chỉ cần hắn muốn thì có thể tùy thời phóng ra Nam Minh Ly Hỏa.
Bọn người Trịnh Trạch và Hoán Kiệt Tiêu đang đứng bên cạnh trong lúc vô tình nhìn thấy trong mắt Lâm Hiên lấp lóe kim quang thì lập tức trái tim co rút lại. Bọn họ rõ ràng cảm nhận được áp lực đáng sợ đến từ trong mắt của Lâm Hiên phóng ra ngoài. Dưới cỗ uy áp này, dường như thân thể và linh hồn của bọn họ sẽ bị đốt thành tro bụi bất cứ lúc nào.
"Không hổ là Đế phu, chỉ một ánh mắt là đã dọa cho chúng ta sợ suýt nữa là hồn lia khỏi xác, đúng là rất đáng sợ!"
Len lén vuốt mồ hôi lạnh một cái, bọn người Trịnh Trạch, Hoán Kiệt Tiêu không còn dám nhìn vào mắt Lâm Hiên.
Chốc lát sau.
Hộ vệ trưởng vội vàng đi vào hậu cung nói ra: "Đế phu, ngoài cung có một đám người cầu kiến, bọn họ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3680865/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.