Chương trước
Chương sau
 

 Lâm Nhược Phi đi theo Vương Đằng vội vàng chạy tới chủ phong Thái Sơ đại điện. 

 Còn chưa vào cửa thì đã nghe được từng tiếng bàn tán nho nhỏ. 

 "Hóa ra đây chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, đúng là mạo như trích tiên, khí chất không ai sánh bằng!" 

 "Đế phu quá đẹp rồi! Một ánh mắt cũng hấp dẫn người ta như thế!" 

 "Đế phu chính là nam thần của ta!" 

 Các loại nam nữ đệ tử phát ra từng tiếng cảm thán, khiến cho Lâm Nhược Phi giật mình. Cho dù là thiên kiêu siêu quần bạt tụy như hắn cũng chưa từng được đồng môn trong Thánh Địa nhiệt liệt tán dương như vậy. 

 Vội vàng vào cửa. 

 Ngẩng đầu, Lâm Nhược Phi nhìn thấy một nam tử mặt như quan ngọc, khí chất như tiên ngồi ngay ngắn chính giữa đài cao. Hắn chỉ ngồi im ở chỗ đó không nhúc nhích thì đã có vạn trượng quang huy vây quanh, giống như là thiên địa đều lấy hắn làm trung tâm mà tồn tại. 

 "Trên đời lại có người tuấn mỹ đến mức độ như thế, đúng là không thể tưởng tượng nổi!" 

 Lâm Nhược Phi không tự chủ được lộ ra một tia xấu hổ. 

 Những năm gần đây, hắn bị các sư tỷ sư muội Thánh Địa vây quanh giống như quần tinh vây quanh vầng trăng, đã sớm cho là dung mạo của mình vô địch đương thời. 

 Không ngờ được là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hiên, hắn bị đã kích cực lớn. Nhưng mà đối với dung mạo của Lâm Hiên, Lâm Nhược Phi chỉ có hâm mộ mà không có ghen tỵ và oán hận. 

 Hắn thấy, có thể trở thành nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế thì nên có dung mạo tuyệt thế như thế này. Xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Mộ Ấu Khanh ngồi bên cạnh Lâm Hiên, Lâm Nhược Phi nhịn không được lắc đầu thở dài. Hắn nhìn ra được, Lâm Hiên duy trì khoảng cách nên có đối với Mộ Ấu Khanh. Mà trong ánh mắt Mộ Ấu Khanh thì tràn đầy sùng bái và ái mộ Lâm Hiên. 

 Đây là lần đầu tiên Lâm Nhược Phi nhìn thấy Mộ Ấu Khanh có vẻ mặt như vậy. Chuyện này khiến cho trong lúc nhất thời hắn mất hết can đảm. 

 "Ở tuổi này của Ấu Khanh vốn rất dễ bị những nam tử ưu tú hấp dẫn, huống chi bên người nàng còn là tuyệt thế anh tài giống như Đế phu?" 

 "Nếu như mà bây giờ ta thổ lộ với nàng thì chắc chắn nàng sẽ không chút do dự mà cự tuyệt ta." 

 "Dù sao, nam nhân bên cạnh nàng quá mức lóa mắt, nàng sao có thể để ý tới ta được?" 

 Lâm Nhược Phi nghĩ tới đây, giấu kín thư tình trong tay áo. 

 "Vẫn là không nên tự rước lấy nhục!" 

 Hít sâu một hơi. 

 Lâm Nhược Phi vẻ mặt cung kính đi vào trong đại điện thi lễ với Lâm Hiên một cái: "Bái kiến Đế phu!" 

 Thái Sơ Thánh Địa Thánh Chủ Quan Du Vân ngồi ở bên tay trái của Lâm Hiên, cười nói: "Đế phu, hắn chính là đệ tử chân truyền kiệt xuất nhất của Thánh Địa chúng ta trong gần ba ngàn năm nay, Lâm Nhược Phi." 

 Lâm Hiên lễ phép cười cười: "Thoạt nhìn đúng là rất tuấn tú lịch sự." 

 "Đế phu quá khen!" Lâm Nhược Phi nhất thời thụ sủng nhược kinh: "So với Đế phu, tại hạ chỉ là người bình thường thôi!" 

 Mộ Ấu Khanh âm thầm cười một tiếng. 

 Lâm Nhược Phi này bình thường cũng là một người tâm cao khí ngạo nhưng không ngờ được là ở trước mặt biểu tỷ phu lại biểu hiện khiêm tốn như thế. Xem ra, cho dù là biểu tỷ phu lấy lễ tiếp đón, trong lòng Lâm Nhược Phi vẫn biết rất rõ hắn và biểu tỷ phu chênh lệch lớn bao nhiêu. 

 Mắt thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Quan Du Vân quay qua nhìn Lâm Hiên cười một tiếng: "Đế phu, vậy khảo hạch hôm nay chính thức bắt đầu." 

 Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Có thể." 

 Quan Du Vân lại nhìn về phía Mộ Ấu Khanh: "Ấu Khanh, ngươi là người đầu tiên lên đi!" 

 Mộ Ấu Khanh chính là em vợ của Đế phu, lại là người của Hoàng tộc Huyền Băng Cung, nên đứng đầu danh sách cũng không phải là chuyện lạ. 

 Mộ Ấu Khanh gật gật đầu, đứng dậy đi vào đài diễn võ trong đại điện. 

 "Tiểu di, cố lên, ngươi tuyệt nhất!" 

 "Tiểu di ta xem trọng ngươi!" 

 "Tiểu di nhất định được!" 

 "Tiểu di, ta và tiểu Cửu cùng nhau cỗ vũ ngươi!" 

 Nghe được bọn nhỏ cổ vũ, Mộ Ấu Khanh đầu tiên là vui vẻ cười một tiếng, sau đó sắc mặt có chút cứng đờ. 

 Cửu Đầu Thiên Mãng trong tay Tuyền Ấu, đời này nàng không muốn tiếp tục chạm vào nó thêm một lần nào nữa. 

 Hùng hài tử này lại lén lút đưa Xà yêu đáng sợ như vậy cho nàng... 

 Ngay lúc Mộ Ấu Khanh đi lên diễn võ đài, giọng nói hùng hậu của Quan Du Vân vang lên. 

 "Thiên hạ kiếm đạo, tổng cộng có bốn cảnh giới." 

 "Đệ Nhất Trọng: Thuật chi cảnh. Kiếm pháp tinh thông, kiếm pháp nhập vi, tụ kiếm thành thế." 

 "Đệ Nhị Trọng: Ý chi cảnh. Kiếm ý tiểu thành, dị tượng cụ hiện, Tâm Kiếm Vô Ngân." 

 "Đệ Tam Trọng: Tâm chi cảnh. Kiếm tâm ngưng tụ, kiếm tâm bất diệt, kiếm tâm uẩn đạo." 

 "Đệ Tứ Trọng: Đạo chi cảnh. Không ta không có kiếm, không có kiếm vô đạo, không ta vô đạo." 

 "Tứ trọng cảnh giới này mỗi một cảnh giới tương đương với một cái khảo hạch, thông qua tức là đạt tới cảnh giới đó!" 

 Sau khi nói xong, trên đài diễn võ sáng lên một đạo thanh quang. Bên trong thanh quang, vạn đạo bạch quang lấp lóe bay đi, dường như là một cái kiếm trận cỡ nhỏ. 

 "Cái khảo hạch thứ nhất, Thuật chi cảnh, cần phá mười vạn lưỡi kiếm mới tính thành công!" 

 Sau khi mấy người Tuyền Châu nghe xong thì vội hỏi Lâm Hiên: "Cha, cái khảo hạch thứ nhất này là có ý gì?" 

 Lâm Hiên cười nói: "Nói chính là phá cái kiếm trận này coi như khảo hạch thành công." 


 Thanh quang nổ tung, kiếm trận tiêu trừ. 

 Quan Du Vân hài lòng gật đầu: "Cái khảo hạch thứ nhất, thông qua!" 

 "A, tiểu di thật tuyệt!" 

 Bốn tiểu nha đầu nhao nhao khoa tay múa chân lớn tiếng khen hay cỗ vũ cho Mộ Ấu Khanh, dáng vẻ khả ái đó khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây yêu thích không thôi. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.