Trên bản đồ vẽ ra hình dạng Cửu Thiên Tiên Vực, đồng thời ở một ít vị trí còn có đánh dấu đặc biệt. Lâm Hiên phát hiện những tiêu ký này đều là hình dáng của yêu thú.
"Hẳn là tấm bản đồ này ghi lại bản đồ phân bố Yêu tộc bên trong Cửu Thiên Tiên Vực?"
Lâm Hiên ánh mắt sáng lên.
Sau khi cẩn thận xác nhận lại thì trên môi của hắn nở một nụ cười tươi.
Tấm bản đồ này tám chín phần mười chính là bản đồ phân bố Yêu tộc ở trong Cửu Thiên Tiên Vực. Quả nhiên, vẫn có thể lấy được đồ tốt trên người Độc Tí Viên Vương!
Mặc dù thoạt nhìn tấm da dê này có số tuổi cực kỳ xa xưa rất có thể so với sự phân bố của Yêu tộc bây giờ thì có chút sai lệch. Nhưng dù sao thì có còn tốt hơn là không có!
Giờ phút này trong lòng Lâm Hiên cũng có một nhận thức rõ ràng hơn về Yêu tộc cất giấu bên trong Cửu Thiên Tiên Vực.
Ha ha ha ~
Lúc này trên giường vang lên tiếng cười nhỏ. Lâm Hiên quay người nhìn lại, thấy trong tay Tuyền Châu ôm bàn chân nhỏ của Tuyền Hàm. Hai tiểu nha đầu đều ngủ thiếp đi, nhưng mà thoạt nhìn hẳn là Tuyền Châu đang nằm mơ.
Chỉ thấy Tuyền Châu dùng tay nhỏ cào cào vào lòng bàn chân của Tuyền Hàm, trên miệng không ngừng nói mớ:
"Gấu nhỏ, tại sao tay của ngươi không có lông?"
Lâm Hiên lắc đầu cười một tiếng, hóa ra Tuyền Châu xem chân Tuyền Hàm thành tay gấu.
Mà xưng hô gấu nhỏ hẳn là đến từ câu chuyện "Chú gấu Boonie" mà Lâm Hiên đã từng kể cho các nàng nghe.
Xem ra Tuyền Châu đối có ấn tượng rất sâu đối với câu chuyện này. Nếu không cũng sẽ không nằm mơ thấy mình đang chơi đùa với gấu nhỏ.
Cảm thấy tiếng cười của Tuyền Hàm càng lúc càng lớn, Lâm Hiên vội vàng lấy chân nàng ra. Nếu còn để cho Tuyền Châu tiếp tục cào nữa thì sợ là tiểu nha đầu này sẽ tỉnh lại.
Nhưng mà chính bản thân Lâm Hiên cũng không có nhịn được, dùng ngón tay nhẹ nhàng cào cào vài lần vào lòng bàn chân của Tuyền Hàm. Nhìn thấy tiểu nha đầu giãy dụa bàn chân nhỏ, phát ra tiếng cười khanh khách, trong lòng Lâm Hiên đắc ý.
"Không ngờ được là bình thường Tuyền Hàm điềm đạm nho nhã, vậy mà sợ nhột như thế."
Phát hiện được bí mật nhỏ này của nữ nhi trong lòng Lâm Hiên cảm thấy cực kỳ thành tựu.
Sợ Tuyền Hàm tỉnh lại, hắn tranh thủ kéo tiểu nha đầu. Rất nhanh, tiểu nha đầu an ổn ngủ say.
Một đêm cứ trôi qua như thế.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn theo bọn nhỏ rời khỏi hoàng cung Địch Nguyệt Quốc tiến về Thái Sơ Thánh Địa.
...
Động Nguyên Thiên.
Động Nguyên Đại Đế Không Kình Thương thống lĩnh ba mươi vạn quốc gia, cư trú ở bên trong Thiên Nguyên Cung.
Lúc này, hậu cung Thiên Nguyên Cung.
Không Kình Thương ôm một mỹ nhân chừng hai mươi tuổi trong ngực uống rượu trò chuyện vui vẻ.
Không bao lâu, Không Thanh Vũ vội vàng đi đến.
Nhìn thoáng qua phụ thân và phi tử Đỗ Ưu Nhu vừa cưới trong ngực hắn, Không Thanh Vũ cau mày nói: "Phụ hoàng, vừa nhận được tin tức, Bắc Huyền Thiên Đại thống lĩnh Nhược Ảnh dẫn người đến Thiên Tinh Quốc cướp người."
"Thiên Tinh Quốc quốc quân và Thái tử bởi vì ngăn cản đều bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa!"
………………………….
"Cái gì? !"
Không Thanh Vũ nói như vậy khiến cho Không Kình Thương và Đỗ Ưu Nhu như ở trong mộng mới tỉnh. Quốc quân Thiên Tinh Quốc và Thái tử bị đánh, chính là ca ca và cháu ruột của Đỗ Ưu Nhu. Không chỉ là Đỗ Ưu Nhu, Không Kình Thương cũng trong lòng tràn ngập lửa giận.
"Bắc Huyền Thiên Nhược Ảnh, thật to gan!"
Buông Đỗ Ưu Nhu ra, Không Kình Thương vỗ bàn đứng dậy. Tu vi Đế Cảnh kinh khủng của hắn hóa thành uy áp mạnh mẽ đủ để xé rách không gian khiến cho không khí trong phạm vi mười dặm rung lên bần bật.
Thái tử Thiên Tinh Quốc Đỗ Quân Minh và Thái tử Thương Nguyệt Quốc Ngô Tư Vũ, chuyện của hai người Đỗ Ưu Nhu đã nói cho Không Kình Thương biết.
Sở dĩ Không Kình Thương án binh bất động chính là vì muốn mượn cơ hội này khiến cho Thiên Tinh Quốc giam giữ Ngô Tư Vũ mấy ngày, nhờ vào đó cho Bắc Huyền Thiên một hạ mã uy.
Nào ngờ được hắn còn chưa kịp hạ lệnh thả Ngô Tư Vũ đi thì Nhược Ảnh đã dẫn người xông vào Thiên Tinh Quốc, còn đả thương nhạc phụ đại nhân của hắn.
Không Thanh Vũ ánh mắt lạnh lùng: "Phụ hoàng, nếu như Nhược Ảnh không có đạt được mệnh lệnh từ Đông Hoàng Tử U thì chắc chắn nàng không dám lớn lối như vậy đâu!"
"Hừ!" Sát ý trong mắt Không Kình Thương tăng vọt.
"Đương nhiên đều là chủ ý của Đông Hoàng Tử U nàng!"
"Không ngờ được là cũng lớn gan như vậy, lẽ nào nàng cho là Động Nguyên Thiên chúng ta sợ nàng hay sao?"
Không Thanh Vũ hỏi: "Phụ hoàng, vậy kế tiếp chúng ta nên ứng đối ra sao?"
Không đợi Không Kình Thương trả lời, Đỗ Ưu Nhu đã thêm mắm dặm muối nói: "Bệ hạ, Đông Hoàng Tử U làm càn như thế, chính là đang đánh mặt Động Nguyên Thiên, đánh mặt ngài!"
"Ngài chính là Động Nguyên Đại Đế tiếng tăm lừng lẫy Cửu Thiên Tiên Vực, chắc chắn phải cho nữ nhân đó một bài học mới được!"
Không Kình Thương siết chặt nắm đấm: "Đó là chuyện đương nhiên! Thù này nhất định phải báo!"
"Bệ hạ, thư tín đến từ Bắc Huyền Thiên!"
Lúc này một đại thần vội vàng đi đến, trong tay cầm một phong thư tín được làm từ lá vàng.
Bên ngoài lá vàng là một đạo hồng sắc ấn tỷ quang mang lóng lánh, còn có một đoàn băng khí huyền diệu quanh quẩn.
Chẳng những Không Kình Thương, Không Thanh Vũ và Đỗ Ưu Nhu đều bị bốn chữ này gây kinh hãi.
Đông Hoàng Tử U nói nghiêm túc.
Chuyện lần này nếu như Không Kình Thương không truy cứu còn tốt. Nếu như dám truy cứu, Bắc Huyền Thiên nàng sẽ không tiếc ác chiến một trận với Động Nguyên Thiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]