Chương trước
Chương sau
 

 Đường Vũ vội vàng xoay người hỏi thăm: "Đan Vương, hắn như vậy là như thế nào vậy?" 

 Ôn Viễn Tùng tiến lên lật mí mắt Đường Thành Kiến ra nhìn thoáng qua, không khỏi nhướng mày: "Không đúng!" 

 Trong lòng của hắn mơ hồ có cảm giác không ổn. Hắn ngoại trừ là một luyện đan tông sư ra thì y thuật cũng cực kỳ tinh xảo. Theo lý thuyết, Đường Thành Kiến ăn Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan, sau đó hẳn là sẽ cấp tốc khôi phục bình thường. 

 Mà không phải là có biểu hiện ngược lại, thân thể nóng dọa người, con ngươi bắt đầu tán loạn, nhìn như gần đất xa trời! 

 "Cái gì không đúng?" Đường Vũ trái tim xiết chặt. 

 Ôn Viễn Tùng xoay người, mặt lộ vẻ vẻ áy náy: "Bệ hạ, chỉ sợ là Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan của ta không cứu được Thái tử!" 

 "Vì sao? Không phải là ngươi nói là hai viên đan dược này là Tiên Đan sao?" Đường Vũ gấp đến sắp nổi điên. 

 "Ai!" 

 Ôn Viễn Tùng thở dài một tiếng: "Vốn là có thể cứu sống Thái tử , nhưng... hai viên đan dược này cũng không phải là thành phẩm." 

 "Ôn mỗ thực lực có hạn, chỉ có thể luyện ra bảy tám phần mười mà thôi!" 

 "Ta vốn cho rằng tám thành Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan cũng có thể cứu sống Thái tử, xem ra Là do ta tự tin một cách mù quáng!" 

 Trên thực tế. Mới vừa rồi còn có một chuyện mà hãng chưa nói đó chính là hai viên Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan này đều chỉ là tám thành bán thành phẩm. Cũng không phải là hoàn toàn thành phẩm. 

 Nhưng mà theo Ôn Viễn Tùng, muốn dùng để cứu sống Thái tử thì đã đủ. Tuy nói không thể để cho hắn triệt để trở về dáng dấp ban đầu nhưng ít ra cũng có thể cho hắn sống sót. Không ngờ được là kết quả vẫn không được như ý muốn. 

 "Cái gì? !" 

 Sau khi Đường Vũ nghe xong thân thể run lên. 

 Là thuốc ba phần độc. Nếu như luyện không ra thành phẩm, nói không chừng độc tính còn mạnh hơn cả dược tính. 

 "Bệ hạ, nén bi thương đi!" Ôn Viễn Tùng thì thào nói: "Tiên Đan có thể ngộ nhưng không thể cầu, đây vốn là một lần đánh bạc, ngươi ta đều hết sức là được rồi..." 

 Nhưng mà lúc này Đường Vũ đầu nổ vang, nói như thế nào cũng không nghe lọt tai. 

 Đường Dĩnh đứng ở một bên trong mắt tràn đầy nước mắt. Rất nhanh, nàng khóc lớn lên: "Cha ta phải chết! Cha ta phải chết!" 

 Nàng khóc như thế, bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu cũng lập tức khóc theo. 

 "Cha Dĩnh Nhi phải chết, nàng thật đáng thương!" 

 "Một đứa nhỏ không có cha rất đáng thương, ta không muốn cha Dĩnh Nhi chết!" 

 "Dĩnh Nhi, cha ngươi sẽ không chết!" 

 "Ô ô ô, lão thiên gia gia, ngươi cứu sống cha Dĩnh Nhi đi!" 

 Nhìn thấy bốn tiểu nha đầu gào khóc, trong lòng Lâm Hiên cũng đau lắm. 

 Hắn vội vàng đi lên an ủi các nàng: "Các bảo bối, đừng khóc! Cha nhìn thấy mà đau lòng!" 

 "Cha có biện pháp cứu phụ thân Dĩnh Nhi, các ngươi phải tin tưởng cha!" 

 Hắn nói như vậy, mấy người Tuyền Châu cũng nhanh chóng ngừng khóc. 

 "Ừm, cha, ngươi phải nhanh một chút, cứu cha Dĩnh Nhi!" 

 Các tiểu nha đầu tin tưởng Lâm Hiên không nghi ngờ. 

 Nghe được Lâm Hiên nói như vậy, trong lòng nhất thời không khó chịu nữa. 

 Mà hai người Đường Vũ và Ôn Viễn Tùng cũng đều đưa mắt nhìn về phía Lâm Hiên. 

 Đường Vũ lấy lại tinh thần sau cơn bi thống, bỗng nhiên vỗ trán một cái: "Đúng, Đế phu ở chỗ này, con ta còn có hi vọng a!" 

 Vừa rồi hắn khẩn trương đi vào trong tẩm cung của Thái tử, không nhớ ra được người đang đứng bên cạnh mình chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu. Có Đế phu ở đây, chắc chắn sẽ có kỳ tích xuất hiện. 

 Ôn Viễn Tùng vẻ mặt kính trọng mà nhìn Lâm Hiên: "Bệ hạ, hắn là?" 

 Đường Vũ: "Hắn chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!" 

 Ôn Viễn Tùng vội vàng tiến lên hành lễ: "Hóa ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu, tại hạ Dược Thần Cốc Ôn Viễn Tùng bái kiến Đế phu!" 

 Lâm Hiên khẽ vuốt cằm. 

 Ôn Viễn Tùng cung kính nói ra: "Đế phu mới vừa nói có biện pháp, không biết là có phải là có thể luyện chế thành phẩm Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan hay không?" 

 "Luyện đan đơn giản." Lâm Hiên từ tốn nói: "Chỉ cần cho ta đan đỉnh và nguyên liệu, nhấc tay có thể thành." 

 Có được Thái Diễn Đan Quyển, chỉ là Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan, hắn có ba bốn loại biện pháp luyện chế thành. Bây giờ hắn chỉ thiếu có mỗi công cụ và vật liệu thôi. 

 Nếu như Ôn Viễn Tùng có thể luyện chế ra bán thành phẩm, như vậy thì những thứ này cũng không là vấn đề. 

 Ôn Viễn Tùng và Đường Vũ nghe hắn nói như vậy thì không khỏi càng kinh sợ hơn nữa Xem ra, mình đoán quả nhiên không sai, Bắc Huyền Thiên Đế phu đúng là có năng lực kinh thiên. 

 "Đan đỉnh và nguyên liệu đều có!" 

 Ôn Viễn Tùng vội vàng nói: "Những thứ này đang ở bên trong Dược Thần Cốc ta, nếu như Đế phu không chê thì xin dời bước tới Dược Thần Cốc." 

 Hắn trong lòng hưng phấn không thôi. Nếu có thể đứng ngoài quan sát Đế phu luyện đan, như vậy thì nói không chừng còn có thể học được một chút da lông. Mà, cho dù là một chút da lông bản lĩnh, nói không chừng cũng có thể để tu vi đan đạo hắn tiến thêm một bước. 

 "Được." Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái chuẩn bị khởi hành. 

 "Thúc thúc, ta có thể đi cùng sao?" Đường Dĩnh nhút nhát hỏi. 

 "Đương nhiên có thể." Lâm Hiên ôn hòa nói. 

 Sau đó, Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ đi lên Ngọc Liễn, đi theo sau lưng yêu thú của Ôn Viễn Tùng. 

 Không bao lâu, ba vạn dặm đã qua. 

 Lâm Hiên nhìn thấy phía trước trong một cái sơn cốc cự đại, có một đạo ánh lửa trùng thiên sáng lên. 

 Ôn Viễn Tùng thấy thế không khỏi trái tim co rụt lại: "Nguy rồi, không phải là Dược Thần Cốc xảy ra chuyện rồi đó chứ? !"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.