Chương trước
Chương sau
 

 Ma khí của Cực Uyên Ma Kiếm bị một cỗ thần lực huyền diệu xoắn nát trong nháy mắt. 

 Ma khí màu đen giống một trận gió thổi qua tóc Lâm Hiên. 

 Cảnh tượng này khiến cho thủ lĩnh ma tướng ngẩn người. 

 Không đợi hắn lấy lại tinh thần, kiếm của Lâm Hiên đã gác lên cổ hắn. 

 "Biết tại sao ta không giết ngươi không?" 

 Ma tướng nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi muốn lợi dụng ta đi báo thù!" 

 "Ngươi cũng không có ngu lắm." Lâm Hiên mỉm cười. 

 Trường kiếm trong tay vung lên, đâm một phát xuyên qua ngực phải của ma tướng. 

 Một cước giẫm ma tướng trên mặt đất. 

 Lâm Hiên từ trên cao nhìn xuống nói: "Dẫn đường cho ta, nếu không thì ngươi sẽ chết rất là khó coi!" 

 Có được "Vô Địch Cấm Vực" và Đế Cảnh tu vi, Lâm Hiên hoàn toàn không sợ bất kì đối thủ nào. 

 Đối phương còn bún ra tay với bọn nhỏ, đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của Lâm Hiên. 

 Nếu như đã ra tay thì dứt khoát giết tới Vạn Ma Quốc đi, trảm thảo trừ căn! 

 Ma tướng chấn kinh ngẩng đầu. 

 Chỉ thấy trong mắt Lâm Hiên quanh quẩn một tia sát khí. 

 "Nam nhân này đúng là một nhân vật hung ác." 

 Ma tướng âm thầm nghĩ. 

 Không dám làm trái lời Lâm Hiên, hắn đành phải đồng ý: "Ta dẫn ngươi đi." 

 Lâm Hiên khẽ gật đầu, đầu tiên là để ma tướng xử lý thi thể ba người khác. 

 Sau đó bóp ra một cái trận pháp mê chướng phức tạp bảo vệ cả tòa tẩm cung. 

 Trận pháp mê chướng tên là "Nhất Diệp Chướng Mục", bắt nguồn từ thượng cổ. 

 Mặc dù không có lực sát thương nhưng ở phương diện mê hoặc tuyệt đối là đỉnh cấp. 

 Có được trận pháp này bảo hộ, có thể cam đoan bất kỳ kẻ nào cũng không vào được tẩm cung. 

 Bốn cô con gái cũng sẽ không bị uy hiếp. 

 Ma tướng thấy Lâm Hiên tiện tay tạo ra trận pháp tinh diệu bực này, không khỏi càng chấn kinh hơn. 

 Hắn mơ hồ cảm thấy qua đêm nay, chỉ sợ Vạn Ma Quốc ắp biến thiên! 

 Bởi vì kiêng kị thủ đoạn của Lâm Hiên, ma tướng không dám nói nhảm nhiều, lập tức dẫn theo Lâm Hiên xuất phát. 

 Vì tiết kiệm thời gian, Lâm Hiên khống chế ma tướng, toàn lực thôi động Thần Hành Thủ Trạc. 

 Dọc theo con đường này, hắn gần như là lấy tốc độ nhanh như điện chớp đi thẳng đến Vạn Ma Quốc. 

 "Nam nhân này đúng là một yêu nghiệt!" 

 Ma tướng nhiều lần bị Lâm Hiên đổi mới thế giới quan, rốt cục nhịn không được ở trong lòng hô lên câu nói này. 

 Đến Vạn Ma Quốc, Lâm Hiên được ma tướng dẫn dắt, tìm được vị trí của Ma Cung. 

 "Lâm công tử, ta đã dùng hết khả năng dẫn ngươi đến nơi này, bây giờ có thể thả ta đi chưa?" Ma tướng cầu khẩn. 

 Lâm Hiên lạnh lùng nói: "Muốn ra tay với các con gái ta, ngươi cảm thấy mình còn có đường sống sao?" 

 "Không..." 

 Ma tướng vừa nói ra một chữ, Lâm Hiên một kiếm chém đứt đầu của hắn. 

 Cất kiếm, Lâm Hiên lấy tốc độ cực nhanh xông vào Ma Cung. 

 Ma Quân đại điện. 

 "Một chiếc lưu hồn đăng cuối cùng cũng diệt!" Trịnh Tùng cau mày: "Điều này đại biểu bốn ma tướng chúng ta phái đi ra đã toàn bộ ngã xuống." 

 Sắc mặt Diệp U bình tĩnh: "Ba người trước gần như đồng thời vẫn lạc, chỉ có người cuối cùng cách thời gian rất lâu, ngươi thấy thế nào?" 

 Trịnh Tùng trầm tư một lát, nói: "Theo phán đoán của ta, chắc chắn là bọn họ đụng phải cường giả, hơn nữa cường giả này thực lực nghiền ép bọn họ." 

 "Như thế, ba người trước đều không thể ngăn cản công kích của đối phương mà nhanh chóng vẫn lạc." 

 Diệp U truy vấn: "Vậy người cuối cùng thì sao?" 

 Trịnh Tùng: "Người cuối cùng chắc chắn là sử dụng Cực Uyên Ma Kiếm, đả thương nặng đối phương, sau đó ác đấu một trận với đối phương." 

 "Mặc dù đối phương bị trọng thương nhưng dù sao thực lực siêu tuyệt, cuối cùng vẫn giết chết ma tướng cuối cùng của chúng ta." 

 Diệp U cười cười: "Ta cũng nghĩ như vậy." 

 Kết hợp thời gian bốn ma tướng chết đi, Diệp U cảm thấy chỉ có lý do này mới có thể nói xuôi được. 

 Nghĩ đến lần này dưới tay mình đánh lén thành công như thế, trong lòng Diệp U sảng khoái một trận. 

 "Đông Hoàng Tử U, chắc chắn ngươi nghĩ không ra ta chỉ dùng bốn ma tướng và một thanh ma kiếm thì căt sđứt được chỗ dựa của ngươi!" 

 "Ta cũng muốn xem xem ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào." 

 "Ha ha ha!" 

 Tiếng cười của Diệp U vô cùng tùy tiện đắc ý. 

 Giống như là có lực truyền nhiễm khiến cho Trịnh Tùng cũng cười theo. 

 Một giọng nói sâu kín đột nhiên đánh gãy tiếng cười của bọn họ. 

 "Các ngươi vui vẻ quá sớm." 

 Lâm Hiên vẻ mặt trào phúng mà nhìn hai người. 

 Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời thu hồi tiếu dung, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hiên. 

 "Ngươi là người phương nào?" Trịnh Tùng vội hỏi. 

 "Lâm Hiên." 

 Diệp U và Trịnh Tùng đồng thời nhướng mày. 

 Lâm Hiên xuất hiện, hung hăng đánh bọn họ một cái tát vang dội. 

 Điều này đại biểu suy luận vừa rồi của bọn họ đều là sai! 

 Diệp U trầm giọng nói: "Xem ra ngươi giết ba ma tướng trước, sau đó để người cuối cùng dẫn ngươi đến nơi này." 

 Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Chúc mừng ngươi, lần này đoán đúng rồi." 

 Trịnh Tùng cau mày: "Không thể nào như vậy được, một khi Cực Uyên Ma Kiếm dùng cho đánh lén, cho dù Đại Thánh cũng có thể đánh trọng thương." 

 "Sao ngươi lại bình yên vô sự như thế?" 

 Tứ đại ma tướng dưới tay hắn, thực lực đều không tầm thường. 

 Nhất là thủ lĩnh, tinh thông đánh lén chi thuật. 

 Dựa theo lý mà nói, chắc chắn ma tướng dùng Cực Uyên Ma Kiếm. 

 Mà bây giờ Lâm Hiên hoàn chỉnh đứng ở trước mặt bọn họ. 

 Chuyện này có chút không thể tưởng tượng! 

 Đó là Linh cấp ma khí! 

 Sắc mặt Trịnh Tùng trở nên vô cùng hung ác nham hiểm: "Lâm Hiên, nếu như ngươi chủ động tự chui đầu vào lưới, vậy thì để mạng lại chỗ này đi!" 

 Bên trong Vạn Ma Quốc, ma tướng Tôn Giả trở lên tổng cộng có ba ngàn người. 

 Trịnh Tùng chỉ cần ra lệnh thì bọn họ có thể lập tức xuất hiện ở trước mắt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.