Mọi người đang có mặt ở đây nghe hắn nói như vậy thì đều im lặng gật đầu.
Văn si, chính là đạt đến cảnh giới nhất định thì xem văn học còn quan trọng hơn cả sinh mạng của.
Hiển nhiên, câu thơ trong buổi tiệc trà xã giao lần trước khiến cho Trùng Linh Đình nhập ma.
Tuyền Châu chớp mắt to, nhìn chư vị thúc thúc a di nói chuyện phiếm.
Nàng kéo Mộ Ấu Khanh một cái, hỏi: "Tiểu di, câu thơ mà các người đang nói là câu thơ nào?"
Trong số bốn cô con gái, Tuyền Châu yêu văn học nhất.
Những năm này Đông Hoàng Tử U cũng dạy không ít thơ cổ cho nàng, cho nên tiểu nha đầu thấy rất là hứng thú.
Mộ Ấu Khanh cười nói: "Câu thơ này chính là, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc."
"Cũng không biết đây là nửa câu đầu hay là nửa câu sau."
"Đúng là một câu thơ lợi hại." Tuyền Châu nghe xong cũng cảm thấy câu thơ này cực kỳ không bình thường.
Ngược lại là Lâm Hiên, ánh mắt có chút sáng lên.
Câu thơ này hắn biết.
Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư khiến cho hắn có thể đọc ra tất cả những câu thơ đã từng xuất hiện ở trên tinh cầu này trong nháy mắt.
Tuy nói câu thơ này đến từ năm vạn năm trước, bây giờ đã trở thành có một không hai.
Nhưng đối với Lâm Hiên, muốn nói ra nửa câu thơ còn lại của nó cũng là một chuyện dễ dàng không tốn nhiều sức.
"Cha, ngươi có thể nói ra nửa câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3680554/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.