Khi Du An hỏi hắn như vậy, hắn không hề trả lời mà chỉ trực tiếp hỏi lại nàng điều hắn băn khoăn:
- Sao ngươi lại giúp đỡ, nắm tay ta? Ngươi đâu phải tiểu nương tử?
Du An sửng sốt, không lẽ hắn vẫn chưa hiểu rằng những việc mà nàng làmthực ra rất bình thường. Vậy mà hắn cũng như những người khác coi đây là chuyện lớn lắm sao? Đúng vậy, đối với người hiện đại như nàng thì đâylà chuyện rất nhỏ nhặt, chẳng đáng là gì nhưng mà, đây là thời cổ đại,cách đây bao nhiêu năm thì nàng chưa biết. Thậm chí trong sách lịch sửmà nàng học còn không có thời đại nào do họ Huỳnh đứng đầu như thế này.Du An thầm thở dài, giải thích cho hắn một cách dễ hiểu và hợp lí nhất.Chí ít là nàng cho là như thế:
- Bởi vì ta và huynh là bằng hữu, không phải sao? Bằng hữu thì phải giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm chăm sóc lẫn nhau này. Hiểu chưa?
Nhưng rất nhanh hắn lại phản bác:
- Nhưng phụ thân ta, ca ca ta không có ai có bằng hữu là phụ nữ hết.
Du An thầm than thở, ai nói hắn là kẻ ngốc vẩy hả? Có tên ngốc nào như hắn không?
- Nhưng ta không phải phụ nữ, ta là con gái?_ Du An lại giải thích.
- Con gái?_ hắn cảm thấy khó hiểu.
- Tức là tiểu cô nương, người chưa thành thân ấy.
-Ồ, thế sao trước giờ ca ca có bằng hữu như vậy nhưng ta không có?
- Không phải bây giờ có ta sao?
- Ừ ha.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-sieu-pham-cua-chu-chi-thien/2399985/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.