Du An đi dạomột mình tại hoa viên, quang cảnh lúc nào cũng vậy, hoa lá cây cỏ khắpnơi thỉnh thoảng lại có vài chú chim, nàng bươm bướm lượn qua lại. Thậtthơ mộng, nhưng Du An chẳng có tâm trạng thưởng thức nữa. Đến hồ, soibóng mình xuống mặt nước, Du An mỉm cười chua chát: ai đây? Cô gái thanh tú này là mày sao? Cái người ăn mặc kì quặc, sang trọng với cả đốngtrang sức là mày ư? Mày ở đây làm gì vậy? Hay... mình nên chết đi thìhơn...được giải thoát...Vừa nghĩ chân Du An vừa bước lại gần hồnước...một bước, hai bước...đôi mắt nàng trống rỗng vô hồn nhưng lại cóchút thương tiếc, không cam lòng..
- Tỷ, tỷ đang đi dạo sao?
Tiếng bắt chuyện của Chu Thi Hà khiến Du An bừng tỉnh. Nàng đang làm gìthế này? Không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được! Vì vậy nàng ngay lậptức chấn chỉnh lại tâm lý, cười đáp lại Chu Thi Hà:
- Đúng vậy, muội cũng đi dạo như ta sao?
Chu Thi Hà cười hiền lành:
- Muội là đến tìm tỷ có công chuyện. Nghe nói, ngày mai tỷ tới Thanh Tịnh?
Du An thật khâm phục tốc độ truyền tin của người cổ đại, bọn họ không có điện thoại cũng chẳng có internet vậy mà tất cả mọi người trong kinhthành có thể biết những gì xảy ra từng ngày, lớn nhỏ trong các phủ, thậm chí cả chuyện hoàng cung. Đương nhiên chỉ những chuyện lặt vặt. Đếnnàng còn không biết ngày mai mình sẽ đi đâu vậy mà... haizz.
Du An trong lòng cảm thán nhưng bên ngoài vẫn cười nhẹ nhàng, tao nhã với Chu Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-sieu-pham-cua-chu-chi-thien/2399979/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.