Hoắc Ngọc toàn thân chấn động, thân thể như bị điện giật.
Nàng lại còn hôn lên.
Tính toán lộ trình, cách biệt viện ngoài thành còn đến mấy chục dặm, khoái mã cũng cần hai canh giờ mới tới.
Hắn sợ mình nhịn không được, càng sợ mình không khống chế được sẽ muốn nàng. Hắn không nỡ thấy nàng thống khổ như vậy.
Nàng đã nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Cái nóng rực ấy xuyên qua y phục truyền đến người hắn, hắn cũng cảm thấy nóng như thiêu đốt.
Chính mình cũng sắp bị thiêu cháy rồi.
Người nàng nóng như vậy, e là lúc này dược tính lại phát tác, không thể trì hoãn thêm nữa.
Biệt viện quá xa, nhưng Ngọc Long tự trên Vân Tú sơn lại chỉ trong nháy mắt.
Hoắc Ngọc bỗng đổi ý, thúc ngựa chạy về phía Phật đường Ngọc Long tự.
Hắn từng theo mẫu phi đến Ngọc Long tự, biết trong Phật đường có một gian nội thất thanh tịnh. Tuy tăng nhân trong chùa mỗi ngày giờ Thìn sẽ đến tụng kinh, nhưng giờ Thìn đã qua, tăng nhân chắc chắn không còn ở Phật đường, gian nội thất kia không thể nghi ngờ là một nơi thanh tịnh.
Vừa vặn có thể giúp hắn giải dược cho Tiết Nhạn.
Vì vậy, Hoắc Ngọc bế Tiết Nhạn xuống ngựa, phi thân lên núi.
Vào chùa, quả nhiên thấy tăng nhân đều đang quét dọn gánh nước trong chùa, không có ở Phật đường tụng kinh.
Chỉ thấy trong lò đốt hương khói lượn lờ, Ngọc Long tự nằm trên sườn núi Vân Tú sơn, giờ phút này đúng lúc sáng sớm, sương mù mỏng nhẹ bao phủ chung quanh lầu chuông chùa, đỉnh tháp Phật bị tầng tầng sương mù bao lấp, tựa như cao ngất tận trời xanh, thỉnh thoảng từ lầu chuông truyền đến vài tiếng chuông vang, thanh âm cổ kính xa xăm.
Ngôi chùa này nằm ở ngoại ô kinh thành, tàng thư hơn vạn quyển, truyền thừa đến nay đã trăm năm.
Hoắc Ngọc ba bước thành hai, nhanh chóng vào Phật đường, ôm Tiết Nhạn vào nội thất, đặt nàng lên bồ đoàn.
Tiết Nhạn lại không chịu buông tay, trực tiếp nắm lấy vạt áo hắn, thậm chí dùng môi cọ xát lên môi hắn, lên chóp mũi hắn, giận hắn chậm chạp không hành động, bất mãn nói: "Không phải nói chờ Vương gia trở về sẽ viên phòng sao?"
Thấy nàng gấp gáp như vậy, Hoắc Ngọc lại cười, lúc này nàng lại nhớ rõ ràng, cũng không giả ngốc với hắn nữa. Ngón tay nhẹ nhàng cọ xát chóp mũi nàng, cúi người hôn nhẹ lên trán nàng, "Tiểu lừa gạt, nàng nghĩ kỹ rồi sao?"
Tiết Nhạn khẽ hừ một tiếng, liên tục gật đầu, "Ta nghĩ kỹ rồi. Vương gia, viên phòng ngay bây giờ đi!"
Xe ngựa một đường đuổi theo Hoắc Ngọc lên Ngọc Long tự ở lưng chừng núi. Nhìn thấy ngôi chùa nguy nga tráng lệ này, Tiết Ngưng không khỏi cảm khái vạn phần. Năm xưa, trong buổi tiệc định thân của Tiết Nhạn và Tạ Ngọc Khanh, nàng tức giận bỏ đi, khi ấy Tạ Ngọc Khanh đuổi theo nàng vào Ngọc Long tự, cũng chính tại nơi này, Tạ Ngọc Khanh bị người ta ám sát, trọng thương, thập tử nhất sinh.
Nếu không phải chàng bị thương nặng, cần người chăm sóc. Nếu không phải Tạ phủ gặp chuyện, cần người quán xuyến, chàng làm sao có thể trong những ngày tháng sớm tối bên Tiết Nhạn mà động lòng với nàng ta. Nàng rất hoài niệm những ngày tháng trước kia, tuy không thể thường xuyên gặp mặt Tạ Ngọc Khanh, nhưng hai người tâm ý tương thông, hoài niệm những ngày tháng vô ưu vô lo ngâm thơ thưởng hoa trước khi Tạ phủ gặp chuyện.
Nếu không có vụ ám sát kia, nếu Tạ phủ không gặp chuyện, nàng làm sao có thể chia lìa đôi ngả với Tạ Ngọc Khanh, bọn họ vẫn là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người người ngưỡng mộ. Nghĩ đến chuyện cũ, Tiết Ngưng không khỏi rơi lệ.
Huệ Nhi tưởng Tiết Ngưng nhìn thấy thân muội muội và phu quân tư thông trong chùa mà đau lòng.
Nàng liền nói với Tiết Ngưng: "Vương phi, chúng ta đừng vào nữa? Tránh nhìn thấy càng thêm khó chịu, không ngờ Nhị tiểu thư lại không biết liêm sỉ như vậy, dám tư thông với tỷ phu ngay trong chùa."
Trong lòng Tiết Ngưng chán ghét, cảm thấy buồn nôn.
Không ngờ Tạ Ngọc Khanh phản bội nàng, ngay cả thân muội muội Tiết Nhạn cũng phản bội nàng.
Trong lòng càng thêm phẫn nộ, chuyện này nối tiếp chuyện kia, những ngày tháng vô ưu vô lo trước kia không còn nữa, người yêu phụ bạc lời thề, Tạ Ngọc Khanh lại đem lòng yêu Tiết Nhạn, mà phu quân thành thân với nàng cũng yêu Tiết Nhạn, Tiết Nhạn trở thành tiêu điểm, trở thành trung tâm của thế giới này.
Chẳng lẽ Tiết Nhạn hoàn toàn không màng đến lập trường và tình cảnh của nàng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn nàng chê cười thế nào, nàng còn mặt mũi nào ở lại Vương phủ.
Giờ đây, nàng, Ninh Vương phi, đã trở thành trò cười cho thiên hạ, sau này chỉ còn là đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu của các quý nữ kinh thành.
Nàng tức giận xuống xe, bước vào Phật đường, nàng muốn xem thử đôi gian phu dâm phụ kia rốt cuộc đã làm gì sau lưng nàng.
Thế nhưng nàng rõ ràng thấy Hoắc Ngọc ôm Tiết Nhạn vào Phật đường, lại không thấy bóng dáng đâu nữa, Phật đường rộng lớn trống trải này, nhìn quanh cũng không có chỗ nào để ẩn náu.
Nhưng nàng càng tìm không thấy người, Tiết Ngưng càng nóng ruột như lửa đốt, như có trăm móng vuốt cào trong lòng, thề phải tìm ra bọn họ mới thôi.
Vân Tú sơn phong cảnh tú lệ, chim hót hoa thơm, chùa chiền cách xa chốn phồn hoa, thỉnh thoảng có tiếng chuông vọng lại, tĩnh mịch yên ả.
Đúng lúc Tiết Ngưng tìm không thấy người, đang định rời đi, lại nghe thấy một tiếng thở dốc rất nhỏ, thanh âm này nàng sao có thể không nhận ra, rõ ràng chính là muội muội song sinh Tiết Nhạn của nàng.
Thì ra Phật đường này lại có cấu trúc đặc biệt, hẳn là có một gian nội đường bí mật, vừa nghĩ đến phu quân của mình và Tiết Nhạn đang làm chuyện đồi bại trong Phật đường, Tiết Ngưng lập tức như bị sét đánh, toàn thân m.á.u dồn lên đầu, tức giận đến run tay.
Nàng khẽ nâng làn váy, nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, cố gắng không để mình phát ra bất kỳ tiếng động nào, cuối cùng cũng tìm được chỗ của gian nội đường kia, chỉ cần nhìn vào trong, liền có thể thấy rõ ràng tiếng thở dốc trong nội đường rốt cuộc là chuyện gì.
Nhưng đến thời khắc mấu chốt, Tiết Ngưng lại không dám nhìn nữa, nàng một hơi chạy ra khỏi Phật đường, trở về xe ngựa. Cứ như phía sau có người đang đuổi theo nàng vậy.
Trở lại xe ngựa, nàng cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hai tay run không ngừng.
Huệ Nhi thấy nàng sợ hãi đến mức này, vội vàng hỏi: "Vương phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Nhị tiểu thư thật sự cùng Ninh Vương điện hạ..."
Tiết Ngưng đột nhiên quát lớn, cắt ngang lời Huệ Nhi: "Ngươi đừng nói nữa, từ nay về sau, ta không muốn biết bất kỳ tin tức gì liên quan đến Tiết Nhạn.
Đây quả thực là sỉ nhục lớn, vừa rồi trong nội đường phát ra loại thanh âm đó, có thể tưởng tượng bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cần gì phải đích thân xác nhận, cần gì phải tự rước lấy nhục nhã! Giả vờ không biết chẳng phải tốt hơn sao, cho dù Hoắc Ngọc không thích nàng, nhưng nàng vẫn là Ninh Vương phi do Hoàng thượng ban hôn. Biết được sự thật, nàng cũng chỉ tự mình dày vò mà thôi.
Làm chuyện xấu xa, câu dẫn phu quân của nàng, còn Ninh Vương, thích ai không thích, lại đi thích thân muội muội của nàng, tất cả đều khiến nàng cảm thấy nhục nhã.
Huệ Nhi thấy nàng đau lòng như vậy, bất bình nói: "Chẳng lẽ không có ai quản được bọn họ sao? Chẳng lẽ chỉ có thể để Vương phi chịu hết uất ức, có uất ức cũng không có chỗ nào để nói sao?"
Tiết Ngưng ngây ngốc nhìn Huệ Nhi, nước mắt không ngừng rơi xuống, lời nói của Huệ Nhi nhắc nhở nàng, có hay không người có thể quản được Tiết Nhạn và Ninh Vương. Nàng đột nhiên nghĩ đến một người, Nguyệt phi nương nương trong cung.
Nguyệt phi nương nương từ nhỏ nuôi nấng Ninh Vương trưởng thành, Ninh Vương rất hiếu thuận, nhất định sẽ nghe lời Nguyệt phi. Dù sao chuyện tỷ phu và thê muội tư thông truyền ra ngoài, những Ngự sử chuyên giám sát đàn hặc bá quan sẽ dâng tấu chương vạch tội Ninh Vương tư đức không tốt, làm ô nhục hoàng gia.
Tiết Ngưng nắm chặt khăn tay, tựa hồ đã hạ quyết tâm, "Vào cung cầu kiến Nguyệt phi nương nương."
Huệ Nhi mừng rỡ nói: "Vương phi là muốn nhờ Nguyệt phi nương nương chủ trì công đạo?"
"Không, là cầu xin Nguyệt phi nương nương thả người nhà của ta."
Thuận tiện thăm dò thái độ của Nguyệt phi nương nương, nếu Nguyệt phi chán ghét chuyện này, nàng sẽ nhân cơ hội tố cáo Tiết Nhạn.
Hoắc Ngọc không thích nàng, hiện giờ Tiết gia thất thế, không có gia tộc chống lưng, Tiết Ngưng cảm thấy mọi chuyện đều khó khăn, nàng mời những quý phu nhân trong kinh đến phủ, chính là muốn nói cho bọn họ biết, tuy Tiết gia thất thế, nhưng nàng, Tiết Ngưng, vẫn là Ninh Vương phi, dựa vào năng lực của mình cũng có thể cứu người nhà ra.
Vào cung, Tiết Ngưng đi thẳng đến Minh Nguyệt cung, tình cờ gặp nữ quan Thượng y cục Triệu Văn Tiệp đang đi đưa khăn thêu đến Minh Nguyệt cung, Tiết Ngưng vốn định tránh mặt Triệu Văn Tiệp, nhưng Triệu Văn Tiệp lại như cố ý tìm nàng, tiến lên hành lễ: "Hạ quan tham kiến Ninh Vương phi."
Tiết Ngưng gật đầu với nàng ta.
"Ninh Vương phi cũng đến Minh Nguyệt cung sao? Vừa vặn hạ quan cũng đưa khăn thêu cho Nguyệt phi nương nương, chi bằng cùng đi?"
Tuy trong lòng không muốn, nhưng Tiết Ngưng cũng không tiện mặt đối mặt làm quá căng thẳng với nàng ta, bèn gật đầu: "Được."
Đêm qua tuyết lớn, trên ngói lưu ly vàng kim trong nội viện hoàng cung phủ một lớp tuyết mỏng, hoa mai trong cung đã nở, cành mai điểm trắng tuyết trông thật đẹp mắt, từng trận hương mai thanh tân tao nhã bay vào mũi, thơm ngát vô cùng.
Đường đến Minh Nguyệt cung của Nguyệt phi phải đi qua một rừng mai rộng lớn, cành mai sum suê, bên trong thoang thoảng tiếng nhạc.
Tiết Ngưng mơ hồ thấy trong rừng như có người đang múa trong tuyết, người nọ dáng người thướt tha, tay áo tung bay, tựa như tiên tử Dao Đài bay lượn.
Một thân váy múa màu đỏ yên chi tung bay múa lượn, xung quanh rơi đầy cánh hoa mai đỏ, tuyệt sắc giai nhân.
Nàng tiến lên vén cành mai, trong mắt tràn đầy vẻ kinh diễm, không khỏi tán thán: "Vị nương nương nào vậy? Thật đẹp!"
Nhất là khi nàng ta quay đầu mỉm cười, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cùng điệu múa, thật sự là hiếm thấy trên đời.
Tiết Ngưng tự phụ về nhan sắc của mình, nhưng nhìn thấy nữ tử đang múa trong rừng mai, lại cảm thấy kém sắc hơn, cảm thấy mình cũng bị mỹ nhân kia so sánh.
Triệu Văn Tiệp cười nói: "Đó là Nhu phi. Nhu phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung, những năm nay trong cung không ai sánh bằng, ngoài dung mạo tuyệt thế kinh diễm, điệu múa của nàng ấy càng là thiên hạ vô song.
Tiết Ngưng tán thưởng từ tận đáy lòng: "Nhu mì động lòng người như vậy, tuyệt sắc như vậy, thật sự là hiếm thấy trên đời."
Mỹ nhân mềm mại như không xương, cử động như liễu yếu trước gió, khiến người ta nhìn mà thấy thương xót, gương mặt kia lại mị hoặc đến cực điểm, gương mặt trắng nõn điểm trang cánh hoa anh đào, tươi như hoa đào, trong như ánh trăng, trên đời này e rằng không có nam nhân nào có thể cưỡng lại được sắc đẹp của nàng ta.
Tiết Ngưng không khỏi cảm thán: "Sủng phi nên có dáng vẻ như vậy."
Lời của nàng kinh động nữ tử trong rừng mai,
"Là Triệu Thượng cung sao?"
Ngay cả giọng nói cũng êm tai như chim hoàng oanh.
Nhu phi vừa múa xong, cung nữ Hồng Phất cẩn thận tiến lên, lau mồ hôi trên trán cho nàng ta, khoác áo choàng thêu hoa mai rơi, cổ áo điểm xuyết lông cáo lên người nàng ta.
Hồng Phất nhỏ giọng nói: "Nương nương, trời càng lúc càng lạnh, người yếu ớt, cẩn thận bị cảm lạnh."
Nhu phi khẽ ho vài tiếng, hốc mắt cũng đỏ lên, khóe mắt rưng rưng: "Thân thể ta vẫn luôn như vậy, sau khi vào đông thì càng không chịu được nữa."
Hồng Phất cúi đầu, giơ cao hai tay nhận lấy khăn tay trong tay Nhu phi: "Mỗi năm sau khi vào đông, Bệ hạ đều cho nương nương chuyển đến hành cung suối nước nóng, chắc hẳn năm nay Nội vụ phủ cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi."
"Chỉ có ngươi lắm lời."
Nhu phi chỉ nhẹ nhàng nói một câu, cung nữ kia đã mặt mày tái mét, sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất tạ tội: "Nô tỳ nói sai rồi, nô tỳ đáng c.h.ế.t, xin nương nương thứ tội!"
"Làm gì vậy, nhìn ngươi sợ hãi thành ra thế này, người không biết còn tưởng ta là yêu quái ăn người đấy!"
Nhu phi tự mình đỡ cung nữ đứng dậy, cười nói: "Ta trách phạt ngươi làm gì, chỉ là ta vẫn luôn khiêm tốn, không thích người khác nói những chuyện này. Đứng dậy đi!"
Cung nữ kia vẫn run lẩy bẩy, lùi về phía sau Nhu phi, rụt bàn tay run rẩy vào trong tay áo, cúi đầu không dám hé răng.
Nhu phi mỉm cười nhìn Tiết Ngưng và Triệu Văn Tiệp: "Để hai người chê cười rồi."
Nhu phi khi cười càng thêm mị hoặc động lòng người, lớp trang điểm cánh hoa ở khóe mắt càng thêm phần diễm lệ, Tiết Ngưng tán thán từ tận đáy lòng: "Nương nương thật đẹp! Còn lớp trang điểm này diễm lệ mà không hề phô tục, vô cùng hợp với khí chất của nương nương."
"Ngươi chính là Ninh Vương phi sao." Nhu phi dịu dàng nhìn Tiết Ngưng, khi cười khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ yêu kiều.
Tiết Ngưng vội vàng hành lễ với Nhu phi, Nhu phi tự mình đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng: "Ta rất thích ngươi."
Tiết Ngưng cúi đầu e lệ cười.
"Đang định đến Minh Nguyệt cung sao?"
Tiết Ngưng gật đầu: "Vâng, từ khi thiếp thân thành thân với Ninh Vương điện hạ đến nay, vẫn chưa có cơ hội vào cung bái kiến Nguyệt phi nương nương, hôm nay, thiếp thân thấy hoa mai đã nở, liền hái những cánh hoa mới nở trên cành làm thành hương liệu, muốn đưa cho Nguyệt phi nương nương."
Nhu phi nhìn túi thơm trên tay nàng: "Có thể cho ta xem thử không?"
Tiết Ngưng cung kính dâng túi thơm bằng hai tay, Nhu phi nhận lấy túi thơm, đưa lên mũi ngửi nhẹ: "Không tệ, tài nghệ điều chế hương liệu của ngươi quả nhiên khác biệt."
Nàng ta trả lại túi thơm cho Tiết Ngưng, cười nói: "Ta hâm mộ nhất chính là Nguyệt phi, bà ấy sinh hạ Hoàng thái tử, lại nhận nuôi Ninh Vương, giờ lại có nhi tức hiếu thuận như Ngưng nhi, tiếc là ta không có phúc khí, những năm nay vẫn luôn không có con, chỉ có một mình. Nếu ta có nữ nhi xinh đẹp thông minh lại khéo tay như ngươi, ta cũng đã mãn nguyện rồi."
Được khen ngợi khiến Tiết Ngưng đỏ mặt, nàng cảm thấy Nhu phi không chỉ xinh đẹp mà tính tình cũng ôn hòa, lại rất dễ gần, không hề có dáng vẻ của sủng phi, bèn nảy sinh vài phần thân cận.
"Thiếp thân thấy Nhu phi nương nương cũng là người có phúc, nhất định sẽ sinh hạ cho Bệ hạ một tiểu hoàng tử bụ bẫm."
Nhu phi cười nói: "Ngươi thật khéo nịnh ta, cái miệng nhỏ ngọt như mật."
Nhu phi bảo cung nữ lui xuống, để Tiết Ngưng tiến lên dìu nàng ta, nàng ta đưa tay phủi lớp tuyết mỏng trên cành, hái một đóa mai đỏ.
Tiết Ngưng nhanh chóng hiểu ý nàng ta, vội vàng tiến lên cài bông hoa lên tóc cho nàng ta, khen ngợi: "Nương nương thật đẹp."
Nhưng Nhu phi lại thở dài: "Dung nhan xinh đẹp đến mấy cũng có lúc già nua, cuối cùng cũng như đóa mai đỏ vùi trong tuyết này. Hóa thành tro bụi."
Nàng ta lại đưa tay hái một đóa mai, cài lên tóc cho Tiết Ngưng: "Ta thích nhất là tuổi thanh xuân như hoa như các ngươi, ngươi giờ lại gả được cho phu quân như ý như Ninh Vương, thật sự khiến người ta hâm mộ."
Nhưng Nhu phi đột nhiên chuyển giọng: "Chỉ tiếc hôn sự của muội muội ngươi và Triệu công tử không thành. Thật sự khiến người ta tiếc nuối, nhưng Ngưng nhi tài mạo song toàn như vậy, chắc hẳn muội muội ngươi cũng không kém, không biết nàng ấy đã có hôn phối khác chưa?"
Nhắc đến Tiết Nhạn, Tiết Ngưng như bị chạm vào chỗ đau, nắm chặt khăn tay trong tay, nhưng lời của Nhu phi lại như chỉ cho nàng một con đường sáng.
Đúng vậy, nếu Tiết Nhạn đã có hôn ước, gả phu quân, là có thể cắt đ.ứ.t ý nghĩ của Ninh Vương. Có phải chỉ cần tìm cơ hội gả Tiết Nhạn đi, Hoắc Ngọc sẽ không còn vọng tưởng đến Tiết Nhạn nữa.
Tiết Ngưng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nhu phi: "Nương nương, muội muội của thiếp thân đã mười tám tuổi, thông minh lanh lợi, dung mạo đoan trang, chỉ tiếc hôn sự của muội ấy lại không thuận lợi, trước là từ hôn với Nhị công tử Vũ Đức hầu phủ, giờ lại bỏ lỡ với Triệu công tử, thiếp thân sợ muội muội không thể tìm được một mối hôn sự tốt, xin nương nương làm chủ cho muội ấy, chọn cho muội ấy một vị lang quân như ý, thiếp thân vô cùng cảm kích."
"Được, để ta nghĩ xem lang quân nhà nào tài mạo song toàn mới xứng đôi với muội muội ngươi."
Nhu phi trầm ngâm một lát, cười nói: "Mấy ngày nữa khoa cử mùa thu sẽ yết bảng, sau khi thi đình, Thánh thượng sẽ đích thân chọn ra tam giáp. Khi đó Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa đều sẽ tham gia yến tiệc Quỳnh Lâm, đến lúc đó tất cả thanh niên tài giỏi trong kinh thành đều sẽ đến dự tiệc, vậy thì để Nhị tiểu thư Tiết gia cũng đến dự tiệc. Ta sẽ đích thân chọn cho nàng ấy một lang quân như ý."
"Đa tạ nương nương."
Trước khi vào cung Tiết Ngưng còn u sầu, nhưng sau khi gặp được quý nhân, mây mù tan biến, trước mắt một mảnh sáng sủa.
Nhu phi cười nói: "Nếu rảnh rỗi, sau này cũng thường đến Thừa Ân cung của ta ngồi chơi. Mang theo hương liệu ngươi tự tay điều chế, ta thấy ngươi cũng thích lớp trang điểm cánh hoa anh đào này, ta có thể dạy ngươi."
"Vâng, lần sau thiếp thân nhất định sẽ tự tay làm hương liệu cho nương nương."
Nhu phi nói với cung nữ phía sau: "Thánh thượng cũng sắp bãi triều rồi, hồi cung thôi."
Tiết Ngưng và Triệu Văn Tiệp đồng thanh nói: "Cung tiễn Nhu phi nương nương."
Thấy Tiết Ngưng lúc vào cung mặt mày ủ rũ, mà giờ lại vui vẻ, Triệu Văn Tiệp chỉ nhìn trong mắt, thản nhiên nói: "Phía trước chính là Minh Nguyệt cung. Chúng ta vào trước đi!"
Tiết Ngưng bước vào Minh Nguyệt cung, trong cung lại không thấy một cung nữ, thái giám nào, trong Minh Nguyệt cung không có một cây hoa cỏ nào, chỉ có một bụi trúc xanh nửa che khuất cung điện.
Nhưng giờ đã vào đông, lá trúc khô vàng, bị gió thu thổi rụng, trong Minh Nguyệt cung không khỏi có chút đìu hiu tiêu điều.
"Chẳng lẽ Nguyệt phi nương nương không có trong cung?"
Tiết Ngưng nghĩ có lẽ nàng đến không đúng lúc, Nguyệt phi và Lệ tần thân thiết, có lẽ đã hẹn với Lệ tần đi ngắm cảnh tuyết.
Đúng lúc nàng định rời đi, lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía xa, Triệu Văn Tiệp chỉ vào Vọng Nguyệt lâu, nói: "Hình như Nguyệt phi nương nương ở đó."
Tiết Ngưng bèn cùng Triệu Văn Tiệp vào Vọng Nguyệt lâu, từ trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện.
"Quế ma ma, ngươi nói Ninh Vương phi có gì đó không đúng?"
Quế ma ma cung kính đáp: "Vâng, giống như biến thành một người khác, Vương phi trước kia không giỏi cầm kỳ thi họa, càng không giỏi pha trà cắm hoa, lại không thích học lễ nghi quy tắc. Càng không thể nào mời các quý phu nhân trong kinh đến phủ yến tiệc, nô tỳ nghi ngờ nàng ta muốn kết giao với các phi tần hậu cung."
Nguyệt phi không khỏi nhíu mày, cười nói: "Nhưng Ngọc nhi vốn không được Hoàng thượng yêu thích, giờ lại nắm giữ trọng binh, càng khiến Hoàng thượng nghi kỵ, nàng ta lại đi kết giao với các phi tần hậu cung, phạm vào điều cấm kỵ của Ngọc nhi."
Quế ma ma lo lắng nói: "Lão nô thật sự không chắc chắn, đặc biệt đến bẩm báo với nương nương nên xử lý như thế nào."
Nguyệt phi nói: "Lại thay đổi tính tình, nhưng ta nghe nói nhà họ Tiết là tỷ muội sinh đôi, ngươi đã đến Tiết gia hỏi thăm chưa?"
"Rồi ạ, lão nô đã hỏi thăm rồi, tính tình của hai tỷ muội nhà họ Tiết hoàn toàn trái ngược nhau, nếu lão nô đoán không lầm, người trước tiên vào Vương phủ là muội muội, sau chuyến đi Tô Châu, hai tỷ muội đã đổi lại, giờ người ở Vương phủ hẳn là tỷ tỷ."
Nguyệt phi hỏi: "Chuyện này Ngọc nhi có phát hiện ra không?"
Quế ma ma nghĩ đến việc Ninh Vương trước khi hộ tống Lâm phi đến Bắc Địch, đã dặn dò Tân Vinh âm thầm chú ý nhất cử nhất động của hai tỷ muội nhà họ Tiết, chắc hẳn trước khi rời kinh đã biết tin hai tỷ muội muốn đổi người, bèn ứng phó trước.
"Lão nô cảm thấy điện hạ nhất định đã biết sự thật. Chỉ là Ninh Vương điện hạ từ khi hồi kinh vẫn chưa về phủ, chắc là chưa có thời gian xử lý chuyện này, nhưng lão nô luôn cảm thấy người Ninh Vương yêu mến hẳn là Nhị tiểu thư Tiết gia, lại không biết vì sao lại cưới Đại tiểu thư Tiết gia làm Vương phi. Lão nô đặc biệt đến bẩm báo với nương nương, nếu điện hạ chúng ta cưới nhầm người, nên làm thế nào?"
Nguyệt phi nói: "Là ta đi cầu xin ban hôn, không ngờ lại hại nó. Nhưng ta luôn thấy Tiết Ngưng kia không giống người an phận."
Nhưng Nguyệt phi lại cười nói: "Vì nàng ta cũng không muốn gả vào Vương phủ, vậy thì đổi lại là được. Chẳng lẽ muốn trói buộc hai người không có tình cảm với nhau, dây dưa đến c.h.ế.t, cuối cùng thành cặp phu thê bất hòa sao? Nếu Tiết Ngưng có người trong lòng, ta sẽ làm chủ tác thành cho nàng ta."
Giống như bà và Hoàng đế, Hoàng đế chưa từng thích bà, nếu năm xưa bà không vào cung, gả cho một người bình thường giàu có, Tử Tô của bà sẽ không c.h.ế.t.
Tiết Ngưng nghe lời Nguyệt phi, chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng, đổi nàng và Tiết Nhạn lại, tác thành cho nàng và người trong lòng, nàng cũng muốn ở bên người trong lòng, nhưng biểu ca đã thay lòng đổi dạ rồi.
Nhưng nếu Nguyệt phi làm chủ, nàng có thể nối lại duyên xưa với biểu ca sao?
Nhưng biểu ca phát hiện nàng lừa gạt chàng, lạnh lùng tuyệt tình với nàng như vậy, nàng không thể quay về Tạ phủ nữa, nếu lại bị một tờ hưu thư đuổi ra khỏi Vương phủ, vậy nàng biết đi về đâu.
Sau đó Nguyệt phi nói gì, Tiết Ngưng lại không nghe lọt tai một chữ nào.
Nàng khóc lóc chạy ra ngoài, Nguyệt phi lại biết sự thật, cũng sẽ không chủ trì công đạo cho nàng.
Triệu Văn Tiệp cũng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Thì ra Ninh Vương điện hạ căn bản không yêu ngươi, người chàng yêu là thân muội muội của ngươi, là vì ngươi và Tiết Nhạn giống nhau nên mới cưới ngươi."
Tiết Ngưng hét lớn một tiếng: "Không phải." Nàng chán ghét người khác nhắc đến Tiết Nhạn, chán ghét nghe cái tên này.
Rõ ràng nàng mới là Ninh Vương phi, nàng cảm thấy đầu óc rối bời, thậm chí bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ Nguyệt phi sẽ xử lý như thế nào, là hưu thê hay là hòa ly?
Ra khỏi hoàng cung, Huệ Nhi thấy sắc mặt Tiết Ngưng tái nhợt, quan tâm hỏi: "Vương phi làm sao vậy?"
Tiết Ngưng đột nhiên nắm lấy cánh tay Huệ Nhi: "Ta nên làm gì bây giờ?" Nàng không muốn bị ruồng bỏ, nàng không biết nên đi về đâu.
…
Tiếng chuông Ngọc Long tự vang lên từng hồi, lư hương trên bàn thờ Phật đường tỏa ra làn khói mỏng manh, trong Phật đường tràn ngập mùi đàn hương nồng đậm.
Hai canh giờ trước.
Tiết Nhạn nằm trên bồ đoàn, váy áo chất đống bên hông.
Nàng ôm chặt nam nhân đang cúi người xuống, đầu ngón tay chạm vào vết thương đã đóng vảy trên lưng hắn, nàng không ngờ trên lưng Hoắc Ngọc lại đầy vết thương, những vết thương tích tụ lâu ngày đóng vảy bong ra, để lại từng đường sẹo thô ráp, khiến nàng thương xót.
Nàng ngẩng đầu hôn lên môi hắn, hôn lên vết sẹo, khẽ thở gấp, hỏi: "Đau không?"
Nụ hôn như vậy, Hoắc Ngọc làm sao chịu đựng được. Môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ mọng căng mọng, nụ hôn dài triền miên không ngừng phủ xuống, lần này Tiết Nhạn không né tránh nữa, mà càng chủ động đáp lại nụ hôn của hắn.
"Biết đau lòng cho phu quân rồi sao?"
Tiết Nhạn khẽ hừ một tiếng, nụ hôn rơi bên tai khiến thân thể nàng run lên từng đợt.
Giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng vang lên bên tai nàng: "Nhạn nhi giao thân thể cho ta, ngày sau sẽ không hối hận sao?"
Tiết Nhạn đã không chịu nổi nữa, bất mãn hắn vẫn còn lề mề, hôm nay hắn lại có thể nhẫn nhịn được cám dỗ.
Nàng bèn trực tiếp ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn, lại nhấn mạnh bên tai hắn: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay sẽ viên phòng."
Nàng cũng đã xem cuốn sách tranh kia, lại thêm Quế ma ma dạy bảo không ít, lúc này càng thêm câu dẫn, chỉ thiếu chút nữa là chủ động cởi y phục của hắn.
Thật ra nàng đã thử rồi, nhưng không cởi được, ngọc đai của hắn buộc quá chặt, ngọc khấu khó mở. Còn suýt chút nữa bị nàng giật xuống.
"Chẳng lẽ Vương gia không muốn..."
Nàng vừa cắn dái tai hắn, vừa nói bên tai hắn.
Hôm nay hắn lại lạnh lùng như pho tượng Phật trên bàn thờ, không có chút nhân tình nào.
Hoắc Ngọc ngơ ngẩn nói: "Muốn."
Hắn ngày đêm mong nhớ, thậm chí trong mơ cũng quấn quýt si mê với nàng.
Nhưng đúng lúc tay Hoắc Ngọc đưa tới dải lụa bên hông nàng, nàng lại thấy một bóng người xuất hiện ở cửa.
Hình như là Tiết Ngưng, là tỷ tỷ.
Nàng giật mình đẩy Hoắc Ngọc ra, kinh hô: "Ngươi là tỷ phu. Chúng ta không thể..."
Bị nàng đẩy ra, Hoắc Ngọc cũng lấy lại chút lý trí, người bị trúng thuốc không phải hắn, hắn lại suýt chút nữa phạm sai lầm lớn, nếu hắn thật sự không khống chế được mình, thật sự xảy ra chuyện gì với nàng, chỉ sợ sau khi tỉnh táo lại sẽ hối hận đến mức nào.
Nhưng nếu không giải được Dạ Hợp Hoan, Nhạn nhi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ đến đây, hắn nắm lấy vòng eo mềm mại của nàng, bế Tiết Nhạn lên bàn, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân nàng.
Hoắc Ngọc nhận lấy khăn tay lau khóe môi, rồi chậm rãi lau ngón tay.
Môi nhẹ nhàng đến gần bên tai nàng, cong môi cười nói: "Nhạn nhi, thích không?"
Tiết Nhạn đỏ mặt, quay người sang một bên, rụt bàn chân nhỏ đang bị hắn nắm lấy về.
Mà sau khi xuất cung, Tiết Ngưng đứng đợi dưới chân núi trong gió lạnh lại đợi được Tân Vinh, Tân Vinh nói với Tiết Ngưng: "Đại tiểu thư, Vương gia bảo người đến Vương phủ một chuyến."
Tân Vinh gọi là Đại tiểu thư chứ không phải Vương phi, trong lòng Tiết Ngưng dâng lên một dự cảm chẳng lành, Hoắc Ngọc muốn hưu thê?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]