🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
7

 

Tiết Nhạn nghĩ thầm cái gì cũng không qua được mắt tổ mẫu, nàng vội vàng lắc đầu phủ nhận, đáy mắt thoáng qua một tia cô đơn, nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, nàng đỏ mặt, khẽ cắn môi, "Nhị biểu ca từng có ân với ta, vẫn chưa tìm được cơ hội cảm tạ hắn đàng hoàng, ngày mai là sinh thần của hắn, ta liền nghĩ tặng hắn một món quà."

 

Tạ Ngọc Khanh và tỷ tỷ mới là một đôi, bọn họ tình đầu ý hợp, tâm ý tương thông, nàng thích Tạ Ngọc Khanh, đó cũng chỉ là tình đơn phương của nàng, từ trước đến nay chỉ dám cẩn thận giấu kín tâm tư, chưa từng dám biểu lộ nửa phần.

 

Tiết lão phu nhân cười nói: "Tạ nhị lang tuấn tú lịch sự, dung mạo anh tuấn, tự nhiên là được người ta yêu thích. Nếu đã thích, lại không nghĩ đến việc tranh giành, lâu dần sẽ trở thành tâm bệnh. Chẳng lẽ Nhạn nhi cam tâm cứ giấu kín tâm tư, không muốn biết Tạ nhị lang nghĩ như thế nào sao?"

 

Từ Vạn Thọ viện đi ra, Tiết Nhạn vẫn luôn suy nghĩ lời tổ mẫu nói.

 

Đã thích, thì cứ nói ra quang minh chính đại, nếu không thành, cũng có thể từ bỏ, bắt đầu lại.

 

Chẳng lẽ định giấu trong lòng cả đời không nói? Không buông cũng không bỏ, dây dưa không dứt khoát, do dự không quyết đoán không phải là phong cách hành sự của nàng, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm, nàng lại trở nên hồ đồ.

 

Vì vậy, Tiết Nhạn âm thầm quyết tâm trong lòng, ngày mai nhất định phải mượn cơ hội tặng đàn, thử bày tỏ tâm ý với nhị biểu ca.

 

Nghĩ đến ngày mai sẽ được nhìn thấy dáng vẻ thần tiên của nhị biểu ca khi gảy đàn, nàng lại trằn trọc khó ngủ, thao thức cả đêm. Muốn cầu nguyện với trăng mong nhị biểu ca nhất định sẽ thích món quà nàng chọn.

 

Nhưng bên ngoài lại tối đen như mực, mưa rơi tí tách trên mái hiên, suốt đêm không ngừng.

 

Tiết lão phu nhân đứng bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, Trần ma ma khoác cho bà một chiếc áo choàng mỏng, cảm thán nói: "Lão tổ tông, nhị tiểu thư thật sự rất giống người năm xưa! Nàng thông minh lanh lợi như vậy, lại có linh khí, gặp chuyện có quyết đoán."

 

Tiết lão phu nhân cũng dùng ánh mắt tán thưởng, rất đồng tình với lời Trần ma ma nói, "Mấy năm nay tuy Nhạn nhi lưu lạc bên ngoài, nhưng Hứa Hoài Sơn đã dạy dỗ nàng rất tốt, mẫu thân nàng tính tình quá nhu nhược, gặp chuyện không có chủ kiến, không thể trông cậy được. May mà ông trời đã đưa nàng đến bên cạnh ta, để ta có người giúp đỡ. Sau này ta cũng yên tâm giao Tiết gia cho nàng."

 

Trần ma ma âm thầm kinh ngạc, không ngờ lão tổ tông lại nghĩ xa như vậy, vậy mà đã tính đến chuyện giao toàn bộ Tiết gia vào tay nhị tiểu thư.

 

Tiết lão phu nhân khẽ ho một tiếng, "Người già rồi, thân thể cũng càng ngày càng yếu. E rằng qua hai năm nữa ta sẽ đi gặp ông bà rồi. Nếu Nhạn nhi có thể lấy được chứng cứ Tiền chưởng quỹ tham ô tiền bạc, ta sẽ nhân cơ hội này giao quyền quản gia cho nàng."

 

Tuy Tiết lão phu nhân đã già yếu, nhưng tai vẫn thính mắt vẫn sáng, nghe thấy tiếng ồn ào từ sân phía đông truyền đến, bà thở dài nói: "Lão đại cả ngày lẫn đêm chơi bời với đám giang hồ lang băm, lão nhị tuy chăm chỉ học hành, nhưng lại là một tên học si đến ngốc, lão tam là thứ xuất, lại là một tên công tử bột, Tiết Ngưng cũng giống mẫu thân nàng, chỉ có hư danh, thực chất không có chút mưu mô tính toán nào. Nếu có một ngày, vinh quang của Tiết gia không còn nữa, người có thể dựa vào cũng chỉ có mình Nhạn nhi."

 

Trần ma ma cảm thấy lão phu nhân hai năm nay già đi rất nhanh, thân thể yếu ớt, bước đi liêu xiêu, gánh nặng quản lý cả gia đình đều đè nặng lên vai bà, đè cho sống lưng vốn thẳng tắp của bà trở nên cong vẹo, không khỏi đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng.

 

Bà hy vọng lão phu nhân không nhìn lầm, Tiết Nhạn thật sự có thể độc lập gánh vác, tiếp quản toàn bộ Tiết gia.

 

"Lão nô dìu người vào trong thôi. Mưa càng lúc càng lớn rồi."

 

Tiết lão phu nhân đột nhiên nói: "Tiệc mừng thọ ngày mai của phủ Vũ Đức hầu thì bảo Tiết Ngưng không cần đi nữa, trong cung sắp có tin tức rồi."

 

Tuy quan hệ của Tiết Ngưng và Tạ Ngọc Khanh chưa công khai, nhưng hai nhà là họ hàng xa, trưởng bối tự nhiên cũng biết chuyện của bọn họ, cảm thấy hai người trai tài gái sắc, rất xứng đôi, thậm chí còn ngầm đồng ý hôn sự này. Nhưng không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố. Nguyệt phi lại chọn Tiết gia và Triệu gia, định chọn một người trong hai nhà làm chính phi cho Ninh Vương.

 

Cho dù Tiết Ngưng và Tạ Ngọc Khanh lưỡng tình tương duyệt, cũng chỉ có thể chia tay, vào lúc này cũng nên biết tránh hiềm nghi.

 

Kỳ thực Tiết lão phu nhân cũng có suy tính riêng, Tạ Ngọc Khanh gia thế tốt, nhân phẩm tốt, là một nam nhân tốt hiếm có. Nhưng với tình cảnh của Tạ gia, Tiết Nhạn gả qua đó sẽ thích hợp hơn Tiết Ngưng.

 

Trần ma ma nghe Tiết lão phu nhân nói vậy, trong lòng mừng rỡ, "Chẳng lẽ Ninh Vương sẽ chọn đại tiểu thư nhà chúng ta? Nếu đại tiểu thư trở thành Vương phi, Tiết gia cũng coi như có chỗ dựa, những chuyện lão phu nhân lo lắng có lẽ sẽ không xảy ra nữa."

 

Tiết lão phu nhân lại cười lạnh nói: "Chọn ai còn phải xem Ninh Vương có đồng ý hay không. Nhưng hôn sự này nếu không đến lượt Tiết gia, thì chỉ có thể tiện nghi cho Triệu gia. Nhưng dù kết quả như thế nào, con bé Tiết Ngưng kia tuyệt đối không thể gả vào Tạ gia. Khuyên nó sớm cắt đ.ứ.t với Tạ nhị lang kia đi."

 

"Vừa rồi lão tổ tông khuyên nhị tiểu thư chủ động, chẳng lẽ là muốn tác hợp cho nhị tiểu thư và Tạ nhị lang?"

 

Tiết lão phu nhân nhìn ra ngoài bầu trời đêm đen kịt, mưa như trút nước, dưới mái hiên như phủ một màn mưa dày đặc, không nhìn thấy gì cả.

 

Bà lắc đầu, nói: "Nhạn nhi gả qua đó, ta cũng không lo lắng, đó là phúc mà Tạ gia mấy đời cũng không tu được, chỉ sợ Tạ nhị lang kia có mắt như mù."

 

Bà kéo chặt áo choàng trên người, tuổi cao sức yếu nên rất sợ lạnh, cứ thay đổi thời tiết, lại cảm thấy có luồng khí lạnh luồn vào từng khớp xương.

 

"Ta không phải muốn tác hợp cho Nhạn nhi và Tạ nhị lang, mà là muốn Nhạn nhi hóa giải chấp niệm trong lòng, đứa nhỏ này tuy thông minh lanh lợi, nhưng chỉ có chuyện tình cảm là hồ đồ!"

 

Tiết lão phu nhân cười nói: "Chỉ có buông bỏ chấp niệm, mới có thể chuyên tâm làm chính mình."

 

Thấy giờ dự tiệc đã đến, mà Ninh Vương lại vẫn chưa chịu đi, Tân Vinh sốt ruột như kiến bò chảo nóng, nghĩ thầm Ninh Vương đã ra tay xử lý đám hung thủ kia rồi, dù thế nào cũng nên đi gặp Nguyệt phi nương nương.

 

Nhưng ra khỏi Lan Quế phường, Ninh Vương lại như định quay về phủ.

 

"Điện hạ, Nguyệt phi nương nương còn đang đợi người vào cung cùng dùng bữa tối."

 



Tân Vinh cưỡi ngựa đuổi theo Ninh Vương, ra sức khuyên nhủ: "Người cũng biết tính tình của nương nương, nếu người không đi, nương nương e rằng sẽ dỗi không dùng bữa, nương nương lại mắc bệnh đau dạ dày, người quên đã từng hứa với Hoàng thái tử điện hạ sẽ chăm sóc Nguyệt phi nương nương sao?"

 

Hoắc Ngọc đưa tay day trán, Tân Vinh nói không sai, với tính tình trẻ con kiêu ngạo tùy hứng của mẫu phi, e rằng thật sự sẽ dỗi không dùng bữa.

 

Hắn nhớ lại đêm mình hồi kinh một năm trước, hoàng huynh lúc đó dường như đã cảm nhận được mình sẽ gặp chuyện, lúc tiễn biệt, hoàng huynh dặn dò hắn chăm sóc mẫu phi, bảo hắn tự chăm sóc bản thân, đừng bao giờ đặt mình vào hiểm cảnh.

 

Chỉ trách lúc đó hắn không nhận ra sự khác thường của hoàng huynh, cảm thấy mình chinh chiến bên ngoài, cả năm trời cũng chỉ có thể hồi kinh một lần, rõ ràng hoàng huynh có nhiều cơ hội chăm sóc mẫu phi hơn.

 

Nhưng không ngờ hắn dẫn binh đến Nhạn Môn quan chưa được nửa tháng thì nhận được tin hoàng huynh gặp chuyện, lúc đó chiến sự với Bắc Địch đang căng thẳng, hắn vội vàng hồi kinh điều tra chân tướng, nhưng vẫn bị ba mươi vạn đại quân của Bắc Địch cản bước, hắn mất một năm mới đẩy lui được Bắc Địch khỏi Nhạn Môn quan, liên tiếp c.h.é.m c.h.ế.t mười viên đại tướng, tiêu diệt ba mươi vạn đại quân của chúng, đại thắng trở về.

 

Một năm sau, hắn âm thầm điều tra vụ án của Tiên hoàng thái tử, nhưng không có nhiều manh mối, cách đây không lâu, mới tra được trang sức Nam Châu mà hoàng huynh từng tặng cho Tần Mật, nữ nhi của Tần các lão, xuất hiện ở Trân Bảo các.

 

Hắn hồi kinh liền đi bái phỏng Tần Mật, muốn tìm hiểu tin tức trước khi hoàng huynh qua đời, nhưng lại biết được Tần Mật những năm gần đây bệnh nặng triền miên, đã được đưa đến nhà dì ruột dưỡng bệnh, hắn phái người đến Tô Châu tìm hiểu tin tức, lại biết được Tần Mật được đưa đến nhà một vị thần y ẩn cư trong núi chữa bệnh, không rõ tung tích.

 

Hắn chỉ có thể đi gặp trưởng nữ Tiết gia, xem có thể tra được manh mối gì không.

 

Đồ vật đính ước hoàng huynh tặng cho Tần cô nương lại đột nhiên xuất hiện ở Trân Bảo các, Tiết gia không thể thoát khỏi liên quan, vậy phủ Vũ Đức hầu Tạ gia rốt cuộc có dính líu bao nhiêu?

 

Nghe nói ngày mai là tiệc sinh thần của Tạ Ngọc Khanh, hắn có thể nhân cơ hội này đến phủ Vũ Đức hầu một chuyến, xem có thể tìm được chứng cứ gì không.

 

Kẻ kia hại c.h.ế.t hoàng huynh, hẳn là vì ngôi vị Thái tử, Tiết quý phi có bát hoàng tử, chắc chắn đang nhắm đến vị trí đó, hiện giờ Tiết quý phi và Tiết gia phía sau bà ta là nghi phạm lớn nhất, mà phủ Vũ Đức hầu lại có quan hệ họ hàng với Tiết gia, hai nhà có lẽ đã sớm cấu kết với nhau, cùng nhau lên kế hoạch cho vụ án của Thái tử.

 

Hắn từng hỗ trợ hoàng huynh quản lý hình ngục, theo hoàng huynh điều tra vụ án, sau khi suy luận, hắn đã suy đoán ra động cơ gây án của Tiết quý phi, nhưng lại không có chứng cứ, hắn rời kinh hơn một năm, e rằng kẻ chủ mưu đã nghĩ mọi cách tiêu hủy chứng cứ.

 

Bây giờ manh mối duy nhất là Tiết Ngưng và trang sức Nam Châu trong tay nàng.

 

Hoắc Ngọc đột nhiên ghìm ngựa quay đầu, Tân Vinh vội vàng đuổi theo phía sau, hỏi: "Điện hạ định đi đâu?"

 

"Vào cung."

 

Đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng mưa rơi bên tai, mưa càng lúc càng lớn, mưa như trút nước. Cưỡi ngựa vội vàng vào cung, nước mưa từ trên đầu đổ xuống, đã làm ướt đẫm y bào trên người.

 

Trên chiến trường lăn lộn nhiều năm, tự nhiên không sợ mưa gió, nước mưa lạnh chảy dọc theo khuôn mặt, càng làm nổi bật ngũ quan tuấn tú lạnh lùng.

 

Tân Vinh nhìn bóng lưng cưỡi ngựa trong mưa tiêu sái hiên ngang kia, tuyệt vọng nghĩ: "Thôi xong rồi, Nguyệt phi nương nương đã nhiều lần dặn dò Ninh Vương điện hạ phải ăn mặc chỉnh tề, để tạo ấn tượng tốt cho các quý nữ đến dự tiệc hôm nay. Dù sao năm đó danh tiếng "Ngọc diện Diêm La" của điện hạ vang xa, năm đó khiến Tào Văn Bân, Thượng thư bộ Hộ, nhuộm đỏ phòng thẩm vấn, truyền khắp kinh thành, đến nay các quý nữ trong kinh nghe đến danh hiệu Ninh Vương, phần lớn đều sợ hãi, thậm chí còn có những đứa trẻ nghịch ngợm lấy hình vẽ Ninh Vương dán lên cửa để trừ tà."

 

Ninh Vương không được thánh thượng sủng ái, Hữu tướng Tiết Viễn và Hình bộ Thượng thư Triệu Khiêm không phải là loại người không màng sống c.h.ế.t của nữ nhi, chỉ muốn vì quyền quý mà bán nữ nhi, hơn nữa Tiết Viễn có Tiết quý phi chống lưng, Triệu Khiêm có Triệu Tiệp dư phía sau, hai nhà đều không phải là hạng dễ đối phó.

 

Hôn sự này có thành hay không, còn phải xem hai vị tiểu thư có đồng ý hay không.

 

Nhưng may mà Nguyệt phi biết Tiết gia và Triệu gia là kẻ thù không đội trời chung, đồng thời chọn nữ nhi của hai nhà vào cung, chính là để hai nhà âm thầm cạnh tranh, tuy Ninh Vương không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng chỉ cần một nhà hơi lộ ra ý muốn kết thân, nhà kia vì không muốn đối phương được chọn cũng sẽ tranh giành, Ninh Vương liền có thể ngồi mát ăn bát vàng.

 

Hơn nữa Triệu Văn Tiệp làm nữ quan ở Thượng y cục, từng biểu lộ tâm ý ái mộ đối với Hoắc Ngọc , bây giờ Hoắc Ngọc lại có danh xưng chiến thần, nữ nhi nhà nào mà chẳng sùng bái nam tử võ công cao cường, anh vũ bất phàm. Chỉ cần Triệu Văn Tiệp gặp Hoắc Ngọc , khơi dậy tâm ý ái mộ năm xưa đối với Hoắc Ngọc , Triệu gia động lòng, Tiết gia tự nhiên cũng sẽ ngồi không yên.

 

Nguyệt phi chính là đang tính toán như vậy.

 

Bà cũng không cần lo lắng về dung mạo của Hoắc Ngọc , hắn tướng mạo tuấn tú, là kiểu công tử phong độ mà các quý nữ trong kinh thành yêu thích, chỉ lo lắng sát khí trên người hắn từ chiến trường mang về, và tính cách lạnh lùng cứng nhắc sẽ khiến hai vị tiểu thư không thích.

 

Nhưng Nguyệt phi đợi hai canh giờ, đợi đến khi tiệc tàn, liên tục trò chuyện với Tiết Ngưng và Triệu Văn Tiệp, nói đến nỗi miệng nổi bọng nước, cười đến mức mặt mày méo mó cũng không đợi được Hoắc Ngọc .

 

Nhưng may mà hai người đều là khuê tú nhà cao cửa rộng, rất có giáo dưỡng, Triệu Văn Tiệp chủ động hỏi thăm sở thích của Ninh Vương, tuy Tiết Ngưng có phần trầm mặc ít nói, nhưng cũng không thấy chút nào không kiên nhẫn.

 

Cuối cùng Nguyệt phi đợi mãi không thấy Hoắc Ngọc, liền ban thưởng cho Tiết Ngưng và Triệu Văn Tiệp một ít trang sức và gấm vóc, rồi cho người đưa hai vị tiểu thư xuất cung.

 

Trở về Minh Nguyệt cung, Nguyệt phi tức giận ném chén trà trước mặt ra ngoài.

 

Hoắc Ngọc đang vội vàng đến Minh Nguyệt cung, thấy có vật bay đến, hắn thuận tay đón lấy, nắm chắc chén trà trong lòng bàn tay.

 

Nhìn vào trong phòng, quả nhiên thấy Nguyệt phi đã nổi giận.

 

"Tốt nhất là đừng bao giờ vào cung nữa, bổn cung vì hắn mà lo lắng, thấy hắn hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn lẻ bóng, đi đánh trận bên ngoài ngay cả người bên cạnh chăm sóc cũng không có, bổn cung sợ hắn c.h.ế.t trận nơi đất khách quê người, muốn tìm cho hắn một người tri kỷ làm bạn. Hắn thì hay rồi, vậy mà lại không xuất hiện, để hai tiểu nương tử xinh đẹp như hoa kia chờ cả một buổi tối. Bổn cung không muốn quản nữa, đáng đời hắn cô độc đến già!"

 

Hoắc Ngọc cười nói: "Nhưng mà mẫu phi trước đó cũng không nói là xem mắt."

 

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc đó, Nguyệt phi kích động đứng dậy, Ninh Vương chinh chiến bên ngoài, bà ngày đêm lo lắng, trên chiến trường đao kiếm vô tình, sợ hắn gặp nguy hiểm, bây giờ cuối cùng cũng thấy hắn bình an vô sự, thậm chí còn anh tuấn hơn trước, tự nhiên là vui mừng khôn xiết. Nhưng lại tức giận vì đêm nay hắn không đến dự tiệc đúng giờ, không khỏi vừa mừng vừa giận.



 

Nguyệt phi đột nhiên đỏ hoe mắt, nước mắt như chuỗi ngọc đ.ứ.t dây rơi xuống, "Ngươi còn biết đường về sao! Ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ bước chân vào Minh Nguyệt cung nữa, không bao giờ đến gặp ta, mẫu phi của ngươi nữa."

 

Nguyệt phi khóc đến mức nước mắt giàn giụa, từng câu từng chữ oán trách hành động thất hứa của Hoắc Ngọc .

 

Hoắc Ngọc bất đắc dĩ cười nói: "Mẫu phi, hôm nay vừa về kinh con liền đến thăm người, vừa rồi chỉ là có việc trì hoãn một chút, nhi thần để mẫu phi đợi lâu rồi. Mẫu phi đã dùng bữa tối chưa? Người bị đau dạ dày, không thể để bụng đói."

 

Nguyệt phi nhanh chóng lau nước mắt, "Xem ra ngươi cũng không phải cố ý thất hứa không đến?"

 

Hoắc Ngọc gật đầu: "Nhi thần nào dám trái ý mẫu phi."

 

Thấy tâm tình Nguyệt phi đã khá hơn, hắn bảo cung nữ Lan Linh bên cạnh Nguyệt phi đi lấy một bát cháo nóng, cung kính đưa cho bà. "Mẫu phi trông gầy đi rồi, thời gian nhi thần không có ở đây, mẫu phi lại không ăn uống đúng giờ phải không?"

 

"Không ăn càng tốt, phụ hoàng ngươi thích kiểu như Nhu phi, nếu bổn cung giống như bà ta, yếu ớt mong manh, gió thổi cũng ngã, phụ hoàng ngươi có khi còn liếc nhìn bổn cung một cái, bổn cung cũng không cần ngày nào cũng ru rú trong Minh Nguyệt cung chờ ngươi về, càng không cần ở đây nhiều chuyện khiến ngươi chán ghét."

 

Nguyệt phi vốn đã dễ xúc động, mẫn cảm lại tinh tế, bây giờ mất đi nhi tử duy nhất, tự nhiên lại càng đa sầu đa cảm. Thêm vào đó tính tình kiêu ngạo tùy hứng, không được hoàng thượng yêu chiều như Nhu phi dịu dàng chu đáo, một mình ở trong Minh Nguyệt cung này, khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn tịch mịch.

 

"Nếu ngươi giống như lão tam, lão tứ được phụ hoàng sủng ái, người tự mình chọn cho ngươi một nhà tốt tứ hôn, thì làm sao đến lượt bổn cung, một nữ nhân trung niên mất con đáng thương này tuyển phi cho ngươi chứ." Nói xong, lại đỏ hoe mắt, nước mắt lã chã rơi xuống.

 

Tuy Nguyệt phi đã bốn mươi tuổi, trên tóc đã lấm tấm vài sợi bạc, nhưng vẫn được bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn, trên mặt cũng không có nếp nhăn, lúc cười lúc khóc giống như thiếu nữ, lúc tức giận đôi mắt đẹp long lên, nhìn qua chỉ như đôi mươi.

 

Bà vừa lau nước mắt, vừa len lén nhìn phản ứng của Hoắc Ngọc .

 

Hoắc Ngọc nhất thời cảm thấy khó chống đỡ, bảo hắn ra trận g.i.ế.t địch, đối phó với mấy chục vạn đại quân, chuyện này căn bản không làm khó được hắn, nhưng nếu bảo hắn đối phó với Nguyệt phi một lát, lại không nỡ để mẫu phi buồn, hắn lại cảm thấy lúng túng.

 

"Nhi thần biết mẫu phi là vì muốn tốt cho nhi thần."

 

Lần nào cũng vậy, giao tranh với Nguyệt phi, hắn lần nào cũng thua, Nguyệt phi vừa khóc, hắn không chỉ bị mài mòn hết tính khí, mà còn phải kiên nhẫn chiều theo bà.

 

Đối mặt với Nguyệt phi đang khóc thương tâm, Hoắc Ngọc , vị Chiến thần dày dạn kinh nghiệm sa trường này cũng chỉ dám nhỏ giọng nói một câu, "Nhi thần cũng không nói là không cưới."

 

Nguyệt phi nghe hắn nói đồng ý cưới vợ, lập tức nín khóc, khóe miệng nở nụ cười, "Vậy là ngươi đồng ý rồi?"

 

Hoắc Ngọc tiếc nuối nói: "Nhưng mà đối tượng xem mắt mà mẫu phi sắp xếp đã xuất cung rồi, hay là đêm nay thôi vậy, chuyện cưới vợ cũng không cần vội vàng."

 

"Không được."

 

Hoắc Ngọc quanh năm chinh chiến bên ngoài, rất ít khi hồi kinh, lần này hồi kinh, hoàng thượng e rằng sẽ nhanh chóng phái hắn đi lãnh binh đánh trận, bà nhất định phải để Hoắc Ngọc cưới vợ. Để bà sớm được hưởng thụ ngày tháng có cháu nội vui đùa bên cạnh.

 

Nguyệt phi cười tủm tỉm nhìn Hoắc Ngọc, Hoắc Ngọc bị ánh mắt đó nhìn đến sởn gai ốc, nghĩ thầm mẫu phi rốt cuộc lại đang ủ mưu gì đây.

 

"Người đâu, mang tranh của hai vị tiểu thư lên đây."

 

Hoắc Ngọc nhìn hai bức tranh trước mặt, trong lòng càng thêm bội phục mẫu phi, e rằng từ lúc hắn bước chân vào cửa cung, hắn đã rơi vào bẫy của mẫu phi rồi.

 

Trong tranh, Tiết Ngưng tay cầm quạt xếp, dáng vẻ đang ngồi đoan trang tao nhã, Hoắc Ngọc nhớ tới cảnh tượng nàng hùng biện cãi nhau với hắn, không khỏi mỉm cười.

 

E rằng sự đoan trang tao nhã của trưởng nữ Tiết gia này đều là giả vờ cho người khác xem.

 

Hắn vô tình nhìn bức tranh của Tiết Ngưng thêm một chút.

 

Chính là hành động vô tình này của hắn, đã bị Nguyệt phi nhìn thấy, thấy hắn không những không biểu lộ sự chán ghét đối với Tiết Ngưng, mà còn đang lén vui mừng.

 

Tuy trong lòng Nguyệt phi người thích hợp nhất không phải là Tiết Ngưng, nhưng đã là người Hoắc Ngọc thích, bà tự nhiên sẽ nghĩ mọi cách tác hợp cho cuộc hôn nhân này.

 

Dù sao bà nhiều năm không được hoàng thượng sủng ái, nửa đời cô đơn tịch mịch, chỉ mong người có tình khắp thiên hạ đều thành quyến thuộc.

 

Vì vậy, Hoắc Ngọc vừa bước chân ra khỏi Minh Nguyệt cung, Nguyệt phi liền mang canh đến gặp hoàng thượng.

 

Trên đường hồi phủ, Tân Vinh hỏi: "Điện hạ thật sự định cưới trưởng nữ Tiết gia sao?"

 

Ninh Vương mưu tính thâm sâu, vừa rồi cố ý nhìn bức tranh của Tiết Ngưng, là ám hiệu cho Nguyệt phi nương nương, bất quá là thuận nước đẩy thuyền, muốn nhân cơ hội cưới trưởng nữ Tiết gia.

 

"Lời hứa bổn vương tự mình hứa với nàng, còn có thể là giả sao?"

 

Tân Vinh hỏi: "Điện hạ cưới nàng là vì muốn điều tra rõ vụ án của Tiên hoàng thái tử sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.