Hứa Thanh ngồi ở lầu hai, Nhiếp Ứng đối diện rót trà đưa cho nàng, thấp giọng hỏi.
“Hứa cô nương năm nay bao lớn rồi? Vừa thấy cô nương, không hiểu sao ta đã cảm thấy chúng ta có nhiều điểm giống nhau”
“Ta năm nay vừa 23”
“Thật trùng hợp, ta cũng 23”
“Ta đối với Hứa cô nương nhất kiến như cố, không hiểu sao có cảm giác rất thân thuộc, nhịn không được nên mới nói nhiều một chút,mong Hứa cô nương không trách ta thất lễ.”
*Nhất kiến như cố: đại khái là mới gặp nhưng mà cảm thấy người đó như một người bạn cũ,vô cùng thân thuộc.
"Không đâu.. không đâu, ta cũng cảm thấy chúng ta rất hợp nhau”
Nhiếp Ứng sờ sờ chén trà, ngẩng đầu hỏi “Hứa cô nương lớn lên ở đây sao?”
Hứa Thanh gật gật đầu, “Ta cùng tỷ tỷ từ nhỏ đã ở Phong thành này rồi”
“Hứa cô nương còn có tỷ tỷ sao? Thật thích, trong nhà ta chỉ có đệ đệ, trước giờ ta vẫn luôn mong có tỷ tỷ ” Nhiếp Ứng rũ mắt “Ta vừa mới tới đây thôi, nghe nói nơi này có rất nhiều cảnh đẹp, không biết là nên đi nơi nào trước mới tốt, Hứa cô nương ở Phong thành từ nhỏ, không biết có tiện dẫn đường cho tại hạ thăm thú Phong thành không?”
Hứa Thanh nhất thời một lời khó nói hết, Nhiếp cô nương là người tốt, lại vừa ra tay giúp nàng, cho dù ra sao nàng cũng không nên cự tuyệt, nhưng nàng chỉ là người làm công ở Tạ phủ, trừ lúc nghỉ ngơi tắm gội, ngày thường đều bận đến bù đầu bù cổ.
“Hứa cô nương không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-nha-ta-la-tra-xanh/936884/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.